Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

chương 1097

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Em… em không cố ý.” Hình Nhất Nặc đỏ tai xin lỗi, đương nhiên lúc này trong bóng tối không ai nhìn thấy mặt cô.

“Không sao! Ngoan ngoãn ngủ đi!” Ôn Lương Diệu nhẹ giọng an ủi.

“Anh… anh không sao chứ?” Hình Nhất Nặc cắn răng, anh có vẻ như rất khó chịu.

“Không sao!” Ôn Lương Diệu trầm giọng trả lời.

“Có phải vì em…” Hình Nhất Nặc lúc này đã tuổi rồi, ngây thơ thế nào đi nữa cũng vẫn hiểu một chút chuyện nam nữ.

Hơn nữa, nước mà trước đây cô sinh sống cũng phóng khoáng như thế, thật ra cô cái gì cũng biết, chỉ là lần đầu tiên trải nghiệm, có chút hoang mang.

“Đúng vậy.” Ôn Lương Diệu cũng không giấu cô, phản ứng hiện tại của anh đều là do cô mà ra.

“Vậy anh không muốn em ngủ ở đây sao?” Trong lòng Hình Nhát Nặc như sắp bị anh đuổi đi.

Ôn Lương Diệu cười, giơ tay vuốt nhẹ tóc của cô: “Em yên tâm ngủ đi, chỉ cần không động đậy lung tung là được.”

“Anh thì sao? Anh có ngủ được không?”

“Anh… anh ngủ muộn một chút.” Ôn Lương Diệu tất nhiên không ngủ được, hiện tại thân thể anh đang trong trạng thái hưng phấn, nếu như không yên ổn chút, anh sẽ không ngủ được.

Hình Nhất Nặc không khỏi ngoan ngoãn nằm trong ngực của anh quay người một cái, cô định đưa lưng về anh ngủ.

Nhưng cái chuyển người này của cô chỉ càng thêm mập mờ.

Ôn Lương Điệu có chút bất đắc dĩ: “Cứ như vậy ngủ đi.”

Hình Nhất Nặc cũng có chút ngượng ngùng, cô không thể làm gì khác ngoài ôm eo của anh, dán vào vai anh rồi ngủ, hôm nay cô cũng mệt rồi.

“Em buồn ngủ rồi, em ngủ đây.” Hình Nhất Nặc mập mờ nói một câu, yên tĩnh trong chốc lát, hô hấp của cô bắt đầu đều đặn.

Ôn Lương Diệu thở phào một hơi, đối với anh mà nói, chỉ cần cô không cựa quậy đã là chuyện tốt rồi.

Nếu không thì đêm nay anh sẽ không ngủ được mắt.

Mặc dù cô gái trong lòng đã ngủ, nhưng Ôn Lương Diệu vẫn cảm thụ được hương thơm trên người cô, thân thể vẫn đang trong trạng thái nhiệt độ cao.

Nhưng đối với Hình Nhất Nặc, nhiệt độ trên người anh quá ấm, như ôm một cái lò sưởi vậy, ngủ rất thoải mái.

Ôn Lương Diệu cũng không dám buông cô ra, đêm mùa đông như thế này, gió thổi lạnh buốt, nêu hở ra một lỗ nhỏ cũng thầy hiu hiu lạnh.

Vì vậy hai người dính chặt lấy nhau, Ôn Lương Diệu mát hơn một tiếng đồng hồ mới áp chế được dục vọng xuống, tiếng hít thở của cô gái trong lòng cũng làm anh thấy buồn ngủ.

Sáng sớm.

Hình Nhất Nặc mở mắt liền thấy một khuôn mặt anh tuắn, ánh mắt trời chiếu vào lều làm gương mặt anh càng thêm ấm áp, tỉnh tế chói mắt, hiền hòa ôn hậu.

Đang mạnh dạn thưởng thức vẻ đẹp của anh thì đột nhiên hai hàng lông mi đen dài mở ra, hai mắt anh nhìn thẳng vào cô.

Hình Nhất Nặc ngại ngùng chui vào ngực anh, ánh mắt của Ôn Lương Diệu thấp thoáng ý cười: “Ngắm anh lâu rồi phải không?”

“Không lâu lắm mà!” Hình Nhất Nặc ngại không thừa nhận.

Cảnh quay ngày hôm nay, Hình Nhất Nặc tạo hình cổ trang đẹp đẽ vô cùng, một bộ y phục trắng tinh xảo, lông cừu trắng vây quanh, tóc dài buông xõa, trâm cài lóe sáng, người đàn ông khác trong trường quay đều trợn mắt nhìn.

Ánh mắt Ôn Lương Diệu cũng nhát thời không rời được, Hình Nhất Nặc cần quay một đoạn ngắn cảnh ôm nhau trong tuyết với nam chính, nam chính từ chiến trường trở về, nghe nói nữ chính mong đợi liền mừng rỡ bay từ ngựa xuống, hình ảnh vô cùng đẹp đẽ.

“Đạo diễn, anh Tuấn đột nhiên đau thắt lưng, chắc là do vết thương cũ ở eo tát phát, không thể quay phân cảnh này được.”

“Cái gì? Phân cảnh này không thể thiếu được, đây là thủ pháp cần có để thể hiện phong thái của nam chính.” Đạo diễn Trương Nhất Long cau mày nói: “Để cậu ấy lên đi!”

Ôn Lương Diệu đứng bên cạnh nghe xong liền nói: “Cho người thay thế đi! Đừng để vết thương của cậu ấy nghiêm trọng hơn nữa.”

“Những diễn viên quần chúng đó chắc chắn sẽ không diễn ra được phong thái của nam chính.” Trương Nhất Long không vui nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio