Hai tên sát thử liếc nhau, lập tức có chung suy nghĩ, một tên đuổi theo Kỷ Dạ Trạch, một thêm canh giữ Hình Nhất Nặc. Bọn họ cho rằng Hình Nhất Nặc là một quân cờ tốt, có thể khiến Kỷ Dạ Trạch giao ra thứ bọn họ muốn. Lúc Kỷ Dạ Trạch dẫn tên sát thủ kia đi mất, Ôn Lương Diệu lúc này đã đến gần tên sát thủ còn lại, gậy điện trên tay nhanh chóng đâm trúng tim gã.
Tên sát thủ lập tức trợn to mắt, vươn tay muốn đánh trả, Ôn Lương Diệu nghiên người né, gậy điện đặt bên thắt lưng tên sát thủ, dòng điện mãnh liệt làm cả người gã run rầy, hai mắt trợn trắng, tê liệt ngồi trên sàn.
Ôn Lương Diệu thấy thế lập tức cởi trói cho Hình Nhất Nặc, nhanh chóng rời đi.
Ôn Lương Diệu mang Hình Nhất Nặc ôm đến một căn phòng, mở cửa, đặt cô lên ghế sofa, kéo thảm ra, Hình Nhất Nặc khẽ động mắt, liền tỉnh lại. Lúc cô mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt lo lắng của anh, cô lập tức vui mừng, vươn tay ôm lấy Ôn Lương Diệu: “Anh Lương Diệu, anh không có chuyện gì thì tốt quá rồi.”
Ôn Lương Diệu ôm chặt lấy cô, trong mắt ánh vẫn còn chút sợ hãi, nhưng nhiều hơn là sự vui mừng vì cô bình yên vô sự, anh khàn giọng nói: “Anh không sao, theo anh về phòng.”
“Đây là đâu? Em giống như đã ngủ một giấc? Em làm sao vậy?” Hình Nhất Nặc hoàn toàn không nhớ gì cả. Kí ức cuối cùng là cô hít phải một thứ mùi hương, sau đó liền mắt đi ý thức.
“Trở về phòng anh sẽ giải thích với em.” Ôn Lương Diệu nghĩ thầm, điện giật không đủ làm trọng thương tên sát thủ kia, nói không chừng gã đang tìm kiếm họ.
Hình Nhát Nặc lập tức ừ một tiếng. Ôn Lương Diệu lấy chiếc mũ ren bên cạnh đội cho Hình Nhất Nặc: “Đi theo anh.”
Hình Nhất Nặc trừng mắt, cảm nhận được sự khẩn trương trong giọng nói của anh, cô lập tức theo sát bước chân anh, lúc người chuông cảnh báo ngoài cửa đã không còn, tất cả mọi người thả lỏng quay về phòng.
Ôn Lương Diệu ôm Hình Nhất Nặc vào thang máy, cơ thể thon dài của anh che cho cô, đem cô giấu trong lòng ngực anh. Giờ phút này, Ôn Lương Diệu lo lắng nhất chính là an nguy của cô.
Ôn Lương Diệu đưa cô trở về phòng, khóa trái cửa lại, anh lập tức đỡ lấy vai Hình Nhất Nặc, trầm giọng quan tâm hỏi: “Có chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
Hình Nhất Nặc cẩn thận cảm nhận một chút, lắc đầu: “Không KS.
Ôn Lương Diệu nhìn cơ thể cô, cũng không có vét thương nào, thời gian tên sát thủ bắt cóc cô bất quá mới khoảng phút, hẳn là không có tổn hại đến cô.
“Em có phải đã gặp qua một người đàn ông tên Kỷ Dạ Trạch?”
Ôn Lương Diệu nghiêm túc chăm chú nhìn cô hỏi.
Hình Nhất Nặc ngơ ra, thành thật gật đầu: “Có biết, buổi chiều hôm nay em để quên điện thoại ở quán cà phê, là anh ta nhặt được, làm sao anh biết?”
“Bởi vì vừa rồi em bị hôn mê là do bị kẻ thù của anh ta bắt cóc.
Bọn họ nghĩ em là bạn của anh ta, muốn dùng em uy hiếp anh ta lấy thứ gì đó. Trước khi em tỉnh lại, bọn anh vừa đem em từ tay bọn chúng cứu trở về.” Ôn Lương Diệu bình tĩnh giải thích.
Hình Nhất Nặc choáng váng, nhanh chóng nhìn anh từ trên xuống dưới: “Anh không sao chứ? Bọn chúng có làm anh bị thương không?”
Ôn Lương Diệu lắc đầu: “Anh không sao, nhưng hiện tại Kỷ Dạ Trạch bị một tên sát thủ đuổi theo, không biết anh ta có trốn thoát không.”
Hình Nhất Nặc thở dài: “Không nghĩ đến sẽ gặp loại chuyện này.
“Đừng lo lắng. Có anh ở đây, anh sẽ không để bất cứ kẻ nào tổn thương em.” Ôn Lương Diệu thấp giọng trần an.
Du thuyền này còn ba ngày nữa mới đến bến tiếp theo, trong ba ngày này, hai tên sát thủ kia có thể sẽ tiếp tục truy tìm bọn họ, cho nên ở lại đây cũng không an toàn.
Lúc này, điện thoại Ôn Lương Diệu vang lên, là một dãy số lạ, anh có linh cảm người này là ai.
“Alol”
“Đã cứu bạn gái anh ra chưa?” Bên kia truyền đến âm thanh của Kỷ Dạ Trạch.
“Cứu ra rồi. Anh thế nào?”
“Tôi trốn đi rồi. Hiện tại hai người vẫn phải cẩn thận. Tôi sợ hai tên sát thủ có thể tìm được hai người.”
“Đừng lo lắng cho chúng tôi. Anh chăm sóc tốt chính mình đi!”
Ôn Lương Diệu đáp một câu liền ngắt điện thoại.
Sau khi tắt máy, Ôn Lương Diệu liền gọi cho tổ quản lý con tàu, báo cho họ biết chuyện trên tàu có hai tên sát thủ. Bên kia lập tức coi trọng, quyết định lập tức điều tra.
Tiếng súng một giờ trước đã làm bảo vệ tàu chú ý.