Ánh mắt Triệu Toàn rủ xuống, những năm này áp lực của anh ta đúng là rất lớn, anh ta không dám làm mắt công việc này, là bởi vì nêu như anh ta làm mắt, vốn tài vụ vủa cả nhà sẽ bị cắt đứt, anh ta cũng muốn có một ngôi nhà yêu ổn ở thành phố này, muốn sống một cuộc sống vẻ vang một chút.
Nhưng những thứ này, chỉ dựa vào một mình anh ta đi tranh thủ, đúng là rất mệt mỏi.
“Đây chính là số tiền có thể khiến cậu an tâm sống hơn năm, chỉ cần cậu giúp tôi hoàn thành việc này, số tiền này sẽ là của cậu.”
Triệu Toàn cắn răng, giống như đưa quyết định cuối cùng, rốt cục, anh ta ngắng đầu, đáy mắt lóe ra ánh sáng hung ác: “Được, tôi đồng ý giúp anh, nhưng anh cũng phải nói được làm được, đưa số tiền đó cho tôi.”
“Yên tâm, tôi không thiếu tiền.” Người đàn ông trung niên hài lòng gật đầu.
Lần này kiểm tra sổ sách, công ty của Kỷ An Tâm chỉ có mấy khoản tiền thưởng vặt, không thể cấu thành vấn đề lớn, cho nên, ông ta nhất định phải khiến cho vấn đề lớn này xuắt hiện.
Lúc Triệu Toàn từ trong biệt thự đi ra, chân của anh ta cũng có chút run, loại chuyện phạm pháp này, một khi bị điều tra ra, nửa đời sau của anh ta coi như hủy rồi.
Nhưng bây giờ, anh ta cũng chỉ có thể đánh cược một lần, Kỷ An Tâm chỉ là một người con gái, mà tổng bộ ở đây cũng không có quan hệ gì, cho dù anh ta làm loại chuyện này, dưới sự khống chế của người đàn ông quyền lực này, Kỷ An Tâm cũng bắt lực.
Số tiền kia cho không, ngu hay sao mà không kiếm, sau khi Triệu Toàn sinh ra suy nghĩ như vậy, anh ta càng cảm thấy lương tâm không có gì mà phải day dứt.
Sau khi Triệu Toàn rời đi, Hoắc Minh từ lầu hai bước xuống, ông ta vỗ vỗ tay, vẻ mặt khen ngợi nói: “Được lắm, làm tốt lắm.”
“Hoắc gia, tôi cũng chỉ là dựa theo những gì ngài nói xử lý.”
Người đàn ông ngồi trên ghế sofa ngay lập tức đứng lên chào đón ông ta.
“Rất tốt, chỉ cần tên Triệu Toàn làm xong chuyện này, tâm bệnh của tôi liền giảm đi một nửa.”
“Có thể làm việc cho Hoắc gia là phúc khí của chúng tôi.”
Trong ánh mắt của Hoắc Minh dâng lên một vòng cười lạnh, bên phía Kỷ An Tâm thì dễ xử lý rồi.
“Hoắc gia, vậy chuyện dự án của chúng ta, phó tổng thống phê chuẩn chưa? Có phải là có thể lập tức thi công rồi hay không?”
“Vẫn chưa xong, chờ thêm ngày.”
“Thế nhưng, tôi có được thông tin, hình như chiều hôm qua phó tổng thống đã đi gặp Phương Kỳ Vinh đối thủ cũ của ngài, không biết tại sao phó tổng thống lại gặp ông ta vào lúc này chứ?”
: Hoắc Minh đã là lão hồ ly, trong ánh mắt của ông ta ngay lập tức hiện lên vẻ lo lắng, lẽ nào con trai muốn đưa dự án công trình này cho người khác?
Hoắc Minh vẫn phải lo lắng chuyện này, gần đây quan hệ của ông ta và con trai càng ngày càng trở nên cứng ngắc, mà những chuyện mà ông ta yêu cầu con trai làm, thì một chuyện cũng không làm được, càng nhiều khi là suy xét về lợi ích của đất nước, có thể nói, ông ta đẩy con trai lên làm vị trí này chính là chuyên môn để chống đối ông ta.
“Chuyện này tôi sẽ tra rõ ràng, các người cố gắng xử lý chuyện của các người, chờ tin tức tốt đi!” Hoắc Minh nói xong, đẩy cửa rời đi.
Trên đường trở về, trong đầu Hoắc Minh vẫn luôn suy nghĩ, như thế nào mới có thể để công trình này chắc chắn rơi vào tay mình, vậy thì, chỉ có một việc thôi.
Lập tức tra ra vấn đề của Kỷ An Tâm, lấy chuyện này ra để uy hiếp anh, để anh nhất định phải ký công trình này.
Bây giờ Hoắc Minh ý thức được rằng, thật sự phải áp dụng một chút biện pháp đặc biệt, ông ta nhanh chóng gọi điện thoại cho tên thuộc hạ ban nãy bảo hắn ta ngay lập tức bảo Triệu Toàn về công ty làm xong vấn đề số sách giả, tốt nhất là ngày mai có thể lấy được kết quả.
Tên thủ hạ kia nghe xong, lập tức làm theo.
Trong lòng của Hoắc Minh, bây giờ đối phó Kỷ An Tâm là thứ yếu, điều ông ta lo nhất bây giờ là phần dự án này của mình sẽ rơi vào tay người khác.
Đây chính là công trình mà ông ta chờ mong đã lâu, tuyệt đối không được để đối thủ cũ của ông ta chiếm tiện nghỉ. Hoắc Minh quyết định đi dò xét con trai, chỉ cần cảm thấy anh thật sự có ý định chuyển người thầu của dự án này, ông ta sẽ ngay lập tức lôi chuyện của Kỷ An Tâm ra.
“Lão gia, bây giò đi đâu?”
“Đi toà nhà tổng thống.” Hoắc Minh nói thẳng.
Trong văn phòng của phủ phó tổng thống, Hoắc Kỳ Ngang đang nghiên cứu tài liệu, nhận được điện thoại của trợ lý Lý Thụy: “Thưa ngài, ba của ngài đến rồi, ngài có thời gian gặp ông ấy không?”
Ánh mắt Hoắc Kỳ Ngang có chút trầm ngưng, trả lời: “Để ông ấy vào đi!”
Chẳng bao lâu, Hoắc Minh đến, ông ta mở cửa văn phòng, nhìn văn phòng mà chỉ dưới quyền tổng thống này, nơi quyền lực tập trung, trong ánh mắt của ông ta tràn đầy sự thỏa mãn, mà người ngồi ở trước bàn làm việc kia là con trai của ông ta!