Xe của Hứa gia tiến vào cổng khách sạn cao cấp trong trung tâm thành phố, vợ chồng Lý Tịnh Nhã xuống từ chiếc xe thứ nhất, cửa xe chiếc xe thứ hai mở ra, Hứa An An một thân lễ phục cao cấp bước xuống. Toàn thân trên dưới đều là được thiết kế riêng.
Trong mắt cô ta, chỉ những người có giá trị con người thật cao mới có thể xứng đáng với người đàn ông như Cố Thừa Tiêu.
“An An, hôm nay con rất đẹp.” Lý Tịnh Nhã khen con gái, Hứa Đào Dương bên cạnh cũng vừa lòng gật đầu, nếu có cùng Cố gia kết thông gia, chính là một bước khía Hứa gia tiến vào giới kinh doanh toàn cầu. Có đứa con rễ Cố Thừa Tiêu này, còn sợ không đủ mặt mũi sao?
“Mẹ, con thật sự không có vấn đề gì chứ? Trang điểm đã ổn hay chưa?” Hứa An An gặp Có Thừa Tiêu vẫn có chút khẩn trương.
“Không có, tất cả đều hoàn mỹ, lúc nữa Thừa Tiêu nhìn thấy con nhất định sẽ bị con mê hoặc.” Lý Tịnh Nhã đem con gái khen lên tận mây xanh.
Hứa An An lúc này mới tự tin trở lại, đợi không kịp muốn dùng nhan sắc câu dẫn Có Thừa Tiêu.
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên, gia đình bọn họ đi đến phòng bao đã được chuẩn bị trước, nhân viên gõ cửa, sau đó liền đẩy cửa ra.
Hồng Mỹ San vừa nghe âm thanh liền biết người nhà Hứa gia đã đến, bà mỉm cười đứng dậy.
Cố phu nhân, xin chào.” Lý Tịnh Nhã vội mỉm cười.
“Hứa phu nhân, mọi người đến rồi, nhanh ngồi đi.” Hồng Mỹ San vô cùng khách khí nói.
Dì Cố.” Hứa An An ngọt ngào gọi một câu.
“An An lại đây, ngôi bên này.” Hông Mỹ San sắp xếp Hứa An An ngồi bên cạnh con trai mình.
Hứa Đào Dương cũng không dám thể hiện trước mặt Hồng Mỹ San: “Cố phu nhân, xin chào.”
“Hứa tiên sinh, thực cảm ơn ông đã dành chút thời gian đến đây.” Trong lòng Hồng Mỹ San đã muốn đem vợ.
chồng Hứa gia trở thành thông gia với mình mà đón tiếp.
Ánh mắt Hứa An An dừng lại trên người người đàn ông đang ngồi ở đó, hô hấp thoáng dừng lại, trái tim đập loạn trong lòng ngực, đây là lần đầu tiên cô ta ở gần Có Thừa Tiêu như vậy.
Anh so với ở bữa tiệc lần trước càng thêm khí chất thành thục, trên người lộ ra khí chất cường đại hơn người. Cô ta không khỏi khẩn trương nuốt nước bọt, ánh mắt dừng trên người người đàn ông hơn giây.
Ánh mắt Cố Thừa Tiêu trở nên phức tạp âm trầm, anh nhìn về phía cô ta, khía nhíu mày. Người phụ nữ này thế mà lại nhìn anh lâu như vậy, chẳng lẽ mục đích cô ta tới đây không phải là vì con của bọn họ sao? Thế mà trong mắt cô ta lại hoàn toàn xem nhẹ thằng bé? Quá rõ ràng, hứng thú của người phụ nữ này đối với anh nhiều hơn thằng bé, điều này làm tuần nhan của Cố Thừa Tiên càng trở nên lãnh đạm dị thường. Hứa An An bắt tri bất giác đã cho anh một ấn thượng vô cùng khó coi.
Hứa An An tự cho rằng bản thân biết rõ mọi thứ, do đó cô ta thật sự xem nhẹ đứa nhỏ. Chờ đến khi cô ta nhìn về phía ghế trẻ con, nhìn thấy cậu bé đang tự chơi đồ chơi ở đó, hốc mắt liền đỏ lên vì kinh hỉ. Đây là con của cô ta sao? Đã lớn như vậy rồi, còn xinh xắn như vậy! Bé cùng daddy của bé đúng là cực phẩm nhân gian.
Đúng lúc này, cậu bé như cảm nhận được ánh nhìn của cô ta liền ngắng đầu lên. Nhưng lúc bắt gặp đôi mắt của đứa bé, trong lòng Hứa An An liền rơi xuống, sao lại có thể như vậy? Đứa nhỏ này tại sao lại có bộ dạng của Hứa Tâm Duyệt? Không, không thể nào, Hứa Tâm Duyệt chỉ là kẻ thay thế mang thai, tuyệt đối sẽ không ảnh hưởng đến gen của cô ta và Cố Thừa Tiêu.
Mà cô ta và Hứa Tâm Duyệt là chị em họ, vậy mà một chút giống nhau cũng không có, Hứa Tâm Duyệt chính là một quái thai, cô từ nhỏ đã không giống ba mẹ. Tuy đều là hậu nhân của Hứa gia, cô ta giống ba mình, mà ba cô ta cùng em trai cũng có vài phần tương tự nhau, vậy mà Hứa Tâm Duyệt lại không biết giống ai, mẹ cô ta còn hoài nghỉ không biết Hứa Tâm Duyệt có phải do người thím đã mắt kia của cô ta sinh ra hay không.
Hồng Mỹ San cùng vợ chồng Lý Tịnh Nhã ở bên cạnh cũng không lên tiếng, bọn họ không muốn quấy rầy tâm tình lần đầu gặp mẹ ruột của Cố Dĩ Mục, chỉ có bảo trì im lặng mới có thể khiến đứa nhỏ kia sinh ra tình cảm mẫu tử với Hứa An An.
Nhưng mà cậu bé nhìn chằm chằm Hứa An An một lúc, trong mắt bé cũng không có ý muốn thân cận với cô ta, cậu bé chớp chớp đôi mắt to một chút, lại cúi đầu tiếp tục nghịch đồ chơi.
“Tiểu Mục, mau gọi mẹ! Đây là mẹ của con.” Hồng Mỹ San nói với cháu nội.
“Di ấy không phải mẹ của con.” Cậu bé biểu môi, vẫn như cũ một mực khẳng định.
Hứa An An đứng bên cạnh hoảng sợ, cô ta vội tự giới thiệu: “Mẹ tên là Hứa An An, Tiểu Mục, mẹ là mẹ ruột của con.”
Cậu bé lại thử nhìn cô ta thêm vài lần, vẫn như cũ cảm thấy cực kỳ xa lạ, thậm chí bé còn không thích người phụ nữ này. Tâm tình của trẻ nhỏ vô cùng tinh khiết, đối với cảm giác càng vô cùng mẫn cảm, hơn nữa còn yêu ghét rõ ràng, thích là thích, không thích thì chính là không thích.