Chương :
Lý Tịnh Nhã ngồi vào trong xe, lúc này mới có chút hả giận: “Cái tát ban nãy của mẹ nên đánh mạnh một chút.”
“Mẹ, lần sau một cái tát không đủ, bắt buộc phải mười cái mới được.”
Hứa An An hừ nói.
Thiệu Cô vừa tìm đá cho Hứa Tâm Duyệt chườm mặt, nước mặt không nhịn được chảy xuống, nghĩ đến khoản tiền năm đó, là do mang thai hộ cho Hứa An An mà có, bà cảm thấy trái tim đau xót.
“Sao cháu lại ngôc như vậy? Năm đó vì sao lại làm thê?
Cháu vẫn còn là hoa nữ khuê các mài”
Thiệu Cô nức nở nói.
Bà ngoại bên cạnh cũng âm thầm rơi nước mắt, vốn dĩ mặt Hứa Tâm Duyệt đã đau, đầu cũng đau, nhưng nhìn thấy bà ngoại và dì nhỏ đều đang khóc, cô ngược lại trở nên mạnh mẽ: “Bà ngoại, dì nhỏ, cháu không sao, năm cũng đã qua rồi, hơn nữa, cháu cũng không có hối hận vì sinh ra đứa bé đó.”
Hứa Tâm Duyệt suy nghĩ, còn cảm thấy có một loại hạnh phúc.
Bởi vì đứa bé đó lớn lên xinh đẹp dễ thương như vậy.
“Đứa trẻ ngốc, sau này sao cháu gả ra ngoài nữa! Vết sẹo lúc mổ đẻ này, người khác nhất định sẽ biết cháu từng sinh con.”
Bà ngoại không khỏi cảm thấy tức giận và lo lắng về vấn đề này, sợ rằng tương lai cháu gái không tìm được gia đình nào tốt.
Hứa Tâm Duyệt an ủi nói: “Bà ngoại, đừng lo lắng, hiện tại cháu chỉ muốn kiếm tiền cho mọi người dùng, không nghĩ đến chuyện gả cho người khác.”
“Không được, cháu không thể giống như dì, kéo dài đến bây giờ, nhất định cháu phải tìm được gia đình tốt gả vào.”
Thiệu Cô đã khổ rồi, bà không hy vọng cháu gái đi theo con đường của bà.
“Dì nhỏ, bây giờ cháu vẫn còn trẻ, cháu mới hai tư tuổi, kết hôn vẫn sớm!”
Hứa Tâm Duyệt nhẹ ôm khăn đá chườm mặt.
Thiệu Cô nhìn khuôn mặt xinh đẹp bị sưng lên một bên của cháu gái, bà tức giận rơi nước mắt, cũng trách bản thân vô dụng, không thể bảo vệ con gái của chị cho tốt.
“Cháu thật sự không sao, không đau.”
Hứa Tâm Duyệt an ủi họ, hôm nay là ngày gặp nhiều tai nạn của cô.
Đầu tiên là bị đánh ngắt, sau đó là bị tát.
Hứa Tâm Duyệt ngồi trên ghế cằm điện thoại của mình lên, vốn muốn tìm kiếm, rõ ràng là ảnh của cô và Cố Thừa Tiêu đã lan ra khắp nơi, nhất là tắm do người qua đường chụp, hình ảnh anh bế bản thân, Hứa Tâm Duyệt nhìn ảnh hô hấp có chút căng cứng.
Khó trách Hứa An An lại tức giận như vậy, bởi vì trong ảnh bộ dáng cô được Có Thừa Tiêu bế ngang quả thực khiến người khác hiểu nhằm.
Hứa Tâm Duyệt không dám xem bình luận bên dưới, bởi vì mạng xã hội là một môi trường bạo lực, có không biết bao nhiêu người ở sau màn hình, tùy tiện phát tiết cảm xúc của mình?
Mắng người cũng không cần chịu trách nhiệm, hơn nữa bên dưới đã có tiếng mắng chửi rồi, bởi vì có một fan hâm mộ tự xưng là vợ của Cố Thừa Tiêu, càng điên cuồng hơn.
Hứa Tâm Duyệt nhắm mắt, đầu càng đau hơn, sau này cô tuyệt đối sẽ không gặp người đàn ông này nữa.
Có Thừa Tiêu đã quay trở lại công ty, trợ lý nói với anh chuyện anh cứu người được truyền lên mạng, nhưng anh không muốn để ý đến, cũng không muốn xử lý, chuyện như vậy chỉ có thể để mạng internet tùy ý lan truyền.
Hơn nữa đối với anh mà nói cực kỳ vô vị.
Ở trong phòng đồ chơi, cậu nhóc cầm ipad chơi điện tử, chơi chán một trò chuẩn bị chuyển sang trò khác, cậu lên mạng tìm kiếm, bàn tay bụ bẫm cực kỳ đáng yêu.
Nhưng, cậu vào một trang web, một thông báo hiện ra dưới thanh tìm kiếm, vốn dĩ cậu không có hứng thú với mấy thứ này, nhưng mở to mắt ra hình như nhìn thấy tên của ba mình.
Tin tức mới của ba cậu vẫn muốn xem một chút, đưa tay ấn vào.