Chương :
Tô Thám cười: “Anh ấy tên là Hiên Viên Thần, là tổng thống của nước ta.”
Đầu dây bên kia, Đường Tư Vũ ngây người vài giây: “Chị Thắm, chị gả cho tổng thống sao? Trời ạ! Nói như vậy tức là tổng thống tìm được nửa kia của mình rồi? Và chị chính là tổng thống phu nhân? Bọn em cũng vui cho chị, chúc mừng chị Thắm, em và Liệt Hàn nhát định sẽ tới.”
“Được, hy vọng hai em sẽ tới.”
Tô Thắm cười một tiếng.
“Ừm! Em cũng vô cùng mong đợi, về nước gặp.”
“Được, về nước gặp.”
Tô Thắm tắt điện thoại, nội tâm tràn đầy vui sướng, loại hạnh phúc này thật sự là vô cùng tươi đẹp.
Buổi trưa, Hiên Viên Thần về nhà dùng bữa trưa đồng thời buổi chiều cũng dẫn theo một đội ngũ chuyên môn tổ chức đám cưới cho quý tộc và Hoàng gia tới để cùng Tô Thắm quyết định mọi việc của hôn lễ lần này, toàn bộ quá trình đều đã được hoàn thiện, Tô Thắm chỉ cần chọn một phương án tổ chức hôn lễ mà cô thích, rồi sau đó họ sẽ chuẩn bị tốt mọi thứ trong thời gian sớm nhất.
Tô Thắm thích những thứ đơn giản, cô không có quá nhiều yêu cầu và ý kiến như những người phụ nữ khác, cho nên buổi nói chuyện này chỉ cần một buổi chiều là có thể quyết định xong.
h Mà nhóm người này cũng cảm thấy vô cùng may mắn, vì là những người đầu tiên được biết tổng thống phu nhân tương lai, bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc về sự quả quyết, xinh đẹp và quyến rũ của cô, từ trong lời nói còn thấy được sự tự tin và trầm tĩnh, một vị tổng thống phu nhân như vậy khiến cho họ cảm thấy rất kinh ngạc.
Hiên Viên Thần cùng cô quyết định xong mới về phòng làm việc, Tô Thấm lại một mình quyết định một vài việc nhỏ nhặt còn lại, còn một vị giám đốc ở lại cùng cô quyết định.
Về phần áo cưới của Tô Thắm thì sẽ do đội ngũ thiết kế của Hoàng gia thiết kế, áo cưới cũng đã hoàn thành rồi giờ chỉ còn chờ cô tới chọn, thiết kế của Hoàng gia mỗi một chiếc áo cưới đều là một kiệt tác vô cùng hoàn mỹ.
Hơn nữa với vóc người của Tô Thắm thì hoàn toàn có thể mặc được bất cứ một bộ áo cưới nào ở đây, điều đó cũng bớt đi được quá trình sửa chữa.
Ngài mai Tô Thắm sẽ đi thử váy cưới, ngày hôm nay cô không đủ thời gian.
Cách cửa nhà Tô Thắm không xa, có một chiếc xe con màu đen đang lằng lặng đỗ ở đó, trong xe, ánh mắt của Đoạn Tử Hiên tựa như dã thú mà nhìn chằm chằm vào cửa nhà Tô Thắm, anh ta đã ở đây một ngày một đêm rồi, anh ta vẫn không thấy Tô Thắm đi ra. Trong nội tâm của anh ta tựa như sắp phát điên tới nơi vậy, Tô Thắm, em đi đâu rồi?
Từ sáng đến tối, cách trước cửa Tô gia không xa có một đôi mắt đang nhìn Tô gia. Người này chính là kẻ điên Đoạn Tử Hiên, anh ta thấy Tô Thắm không ở nhà nên bắt đầu nghĩ, không lẽ Tô Thắm chuyển đến toà nhà tổng thống rồi.
Nhưng anh ta tin rằng, tránh được nhất thời không tránh được mãi mãi, Tô gia chỉ là một gia đình bình thường, mặc dù nói Tô Bách Ngôn ở chính giới trị cũng không tệ, nhưng họ không hề có phòng bị gì cả.
Vậy nên Đoạn Tử Hiên tin rằng, chỉ cần anh ta cứ đợi ở đây, nhất định có thể đợi được Tô Thắm quay về.
Anh ta tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc.
Ở bữa cơm tối, Hiên Viên Thần giờ trở về, Tô Thám đang chờ anh ở phòng khách nhỏ trên tầng hai.
Bóng dáng thon dài của Hiên Viên Thần từ ngoài cửa bước vào, nhìn thấy bóng dáng dịu dàng mảnh khảnh đang ngồi trên ghế sofa đó, anh khẽ cười, cúi người hôn lên mái tóc buông xuống của cô.
Tô Thắm mím môi cười: “Về rồi à, mệt không?”
“Nhìn thấy em thì không mệt nữa.”
Hiên Viên Thần nói xong, ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào ngực, thấy cô đang xem sách, anh cười nói: “Vẫn đọc sách à?”
“Vâng.”
Tô Thắm xấu hỗ gật gật đầu, sau đó ngẳng đầu lên nhìn anh: “Nên đọc rồi!”
Hiên Viên Thần hiểu ngay ánh mắt này của cô, trong lòng lập tức vui vẻ: “Chúng ta nên chuẩn bị rồi.”
Tối hôm qua không sử dụng biện pháp tránh thai, nên nếu muốn có con, cả hai người cần phải cam chịu.
“Thật hy vọng không trúng thưởng sớm thế.”
Hiên Viên Thần trầm giọng nói.
“Tại sao?”
Tô Thắm nhíu mày hỏi.
“Anh vẫn muốn chăm sóc em một thời gian nữa.”