Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương
“Vậy cô đồng ý với tôi một chuyện.”
Quan Triều Viễn đỡ lấy gáy Tô Lam, kéo gần khoảng cách giữa hai người họ, thật ra vốn đã rất gần, hai thân người gần sát bên nhau còn chưa đủ gần sao?
“Mãi mãi đừng bao giờ phản bội tôi”
“Hả?” Tô Lam hơi ngẩn ngơ.
“Mãi mãi đừng bao giờ phản bội tôi, bằng không, tôi sẽ khiến cô chết dưới thân tôi”
Quan Triều Viễn cắn nhẹ lên tai Tô Lam, coi như là trừng phạt, Tô Lam bị đau, kêu một tiếng.
“Được”
Dì Phương quay trở lại nhà ăn, thấy Triệu Ni Ni đặt một bát canh lên bàn, bà luôn rất nghi ngờ bát canh này, thế nhưng, lần nào Triệu Ni Ni cũng nói đây là ý của ông chủ, không cho hỏi nhiều.
Triệu Ni Ni đặt canh lên bàn rồi rời đi.
Tô Lam ngồi xuống, bắt đầu ăn sáng, chưa ăn được mấy miếng, điện thoại liền reo lên.
“Lam, lễ khai máy hôm nay còn đang chờ cô đó”
Nghiêm Kha tự mình gọi điện cho cô.
“Tôi lập tức xuất phát!”
Ngất máy, Tô Lam nhét bừa vài miếng vào miệng rồi rời đi.
chủ tịch Quan thấy bát canh trên bàn, đang chuẩn bị gọi Tô Lam liền bị dì Phương kéo lại.
“Chị Ni Ni nói bát canh này là ông chủ bảo chuẩn bị, để bồi bổ cơ thể cho phu nhân, nhất định phải uống, bằng.
không chúng ta sẽ bị phạt”
Nói cho cùng Hoa Lê vẫn còn nhỏ tuổi.
() Tinh tẫn nhân vong: thường dùng cho phái nam bởi vì hoạt động tình dục quá nhiều mà dẫn đến tử vong.
Dì Phương cẩn thận đóng cửa nhà ăn lại.
“Sao thế, dì Phương? Tôi nói không đúng sao? Quả thật chị Ni Ni nói như thế, tôi cũng tận tai nghe thấy, ông chủ hỏi chị Ni Ni, đã uống canh chưa?”
Dáng vẻ Hoa Lê mù mờ không hiểu, không biết dì Phương muốn làm gì.
“Hoa Lê, vậy cô biết đây là canh gì không?”
Hoa Lê liền cười: “Là canh bồi bổ cơ thể cho phu nhân!”