Chương
Tô Lam đang chuẩn bị rời đi, điện thoại bỗng kêu một tiếng, khi cô vừa chuẩn bị lấy điện thoại ra.
Một bó hoa hồng màu lục xuất hiện trước mặt cô.
“Chị gái, đây là hoa tặng cho chị”
Tô Lam nhìn cô bé hồn nhiên ngây thơ, vẫn nhận lấy bó hoa, cô bé nhảy chân sáo rời đi.
Hoa hồng màu lục…
Lại là hoa hồng màu lục.
Vì sao?
Lẽ nào anh luôn theo dõi cô sao, cho dù không phải, vậy chắc chắn cũng phải nắm rõ hành tung của cô trong lòng bàn tay.
Thế nhưng, cô sắp đi gặp Quan Triều Viễn, lần trước Quan Triều Viễn đã vứt hoa hồng màu lục cô cắm trong lọ đi, chắc chắn anh sẽ hỏi, đây là hoa ai tặng.
Vì thế, nghĩ đi nghĩ lại, Tô Lam tìm một cái thùng rác, đặt bó hoa lên trên, nếu có người thích thì lấy đi cũng được.
Vừa đi hai bước, điện thoại lại reo lên.
“Em yêu, em vứt hoa hồng màu lục anh tặng cho em, anh sẽ đau lòng đó”
Tô Lam ngạc nhiên nhìn màn hình, rồi ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Giản Ngọc!
Nhất định anh ở gần đây!
Người đàn ông này xuất quỷ nhập thần, quả thật là quá đáng sợ.
Nhưng Tô Lam cũng không cầm bó hoa lên, so với Giản Ngọc, cô càng lo lắng tên ác ma ở nhà kia, dù sao có nói thế nào, vị ở nhà kia mới là người chồng trên pháp luật của cô.
Tô Lam phát hiện điện thoại còn có một tin wechat.
“Lạc đường rồi à?”
Cô vội vàng đi đến chỗ hẹn với Quan Triều Viễn.
Khi cô đi tới trước kia, Quan Triều Viễn đã xuống xe, chuẩn bị bố trí người đi tìm cô, sắc mặt cực kì hoảng hốt, giọng nói nghe cũng có vẻ rất nóng nảy.
“Không cần tìm nữa, không cần tìm nữa, tôi đến rồi!”
Anh còn tiếp tục thế này, lát nữa kéo cánh nhà báo tới thì gay go.
Ánh mắt của Quan Triều Viễn dính chặt trên người Tô Lam, coi như thở phào một hơi.
Hai người lập tức lên xe.
“Tô Lam, cô thật sự là thiên tài mà! Đường đi đã viết rõ như thế, cô cũng không tìm được? May là tôi biết cô không phân biệt được đông tây nam bắc, còn đặc biệt dùng trái phải! Trên đời này, còn có người phụ nữ nào ngu ngốc hơn cô không?”
Tô Lam lườm anh.
Có cần nói khó nghe thế không?
“Tôi không lạc đường, mà là có chuyện nên chậm trễ một chút”