Chương
Tô Lam biết, mặc dù dáng người Quan Triều Viễn rất đẹp, không chút mỡ thừa, cơ thịt cũng cực kì săn chắc, thế nhưng, suy cho cùng anh cũng chỉ thể hình mà thôi, căn bản không thể là đối thủ của Giản Ngọc!
Mặc dù cô cũng không phải rất hiểu Giản Ngọc, thế nhưng, người đàn ông này luôn thoát ẩn thoát hiện, thân thủ không tầm thường!
Sao Quan Triều Viễn có thể là đối thủ của Giản Ngọc chứ?
Thế nhưng, cảnh này trong mắt Quan Triều Viễn, lại giống như Tô Lam đang bảo vệ cho Giản Ngọc.
“Em yêu, em lo lắng anh sẽ bị thương sao? Cảm ơn sự quan tâm của em”
Giản Ngọc lại lập tức bổ sung thêm một câu.
“Anh Ngọc, anh đừng nói gì nữa! Coi như em xin anh đấy!”
Ánh mắt tức giận của Quan Triều Viễn lướt qua Tô Lam.
“Cô đi ra cho tôi! Tôi xử lý anh ta xong sẽ xử lý cô sau!”
“Em yêu, em vẫn nên cách xa một chút, nhỡ lát nữa làm em bị thương, anh sẽ đau lòng đấy” Giản Ngọc khẽ đẩy Tô Lam về phía sau lưng mình.
“Các người lùi về sau hai trăm mét!” Quan Triều Viễn ra lệnh.
“Chủ tịch Quan..”
“Làm theo lời tôi nói!”
“Vâng”
Doãn Cẩn lập tức ra lệnh cho mọi người lùi về phía sau, để lại cho hai người một không gian đủ rộng, nhưng bọn họ lại không nhìn thấy gì cả.
Quan Triều Viễn lập tức ra tay!
Tô Lam vội vàng lùi về sau vài bước, lo lắng nhìn hai người đàn ông đang đánh nhau!
Vượt ngoài dự đoán là, mỗi chiêu của Quan Triều Viễn lại rất chuyên nghiệp, ngang tài ngang sức với Giản Ngọc, không phân tháng bại.
Trận đánh này, trong lòng Tô Lam cũng rối rắm.
Quan Triều Viễn hy vọng Giản Ngọc bị thương, bất thua, cuối cùng đều là cô bị thiệt!
“Các người mau dừng tay! Bất luận các người ai thắng ai thua, đều không có quan hệ gì với tôi! Tôi không phải là một món hàng, không thể trở thành đồ giao dịch của các người!”
Tô Lam tức giận gầm lên.
Thế nhưng, dường như hai người đều không nghe thấy, tiếp tục đánh nhau.
Đã qua rất lâu, hai người vẫn chưa phân thắng bại như trước.
Ngay lúc này, Quan Triều Viễn bỗng thấy một tia sáng lạnh!
Dao găm!
Người đàn ông này lại bắt đầu dùng vũ khí!
Đúng là bỉ ổi!
Dao găm của Giản Ngọc đâm về phía Quan Triều Viễn!
Quan Triều Viễn biết bản thân tuyệt đối không thể bị đâm trúng, bằng không, máu màu lam chảy ra…
Từng chiêu của Giản Ngọc đều chí mạng!
Anh ta không hề giữ lại chút gì!
Chương
Quan Triều Viễn cũng cực kỳ ngạc nhiên, tốc độ và sức mạnh của anh đều hơn mấy lần so với loài người, theo lý mà nói, anh có thể không tốn chút sức nào mà đánh thắng Giản Ngọc!
Thế nhưng, vì sao lại như thế?
Ngay khi Quan Triều Viễn hơi xuất thần, dao găm của Giản Ngọc liền đâm mạnh về phía trái tim của anh!
Vẫn may Quan Triều Viễn phản ứng nhanh, anh thuận thế tránh đi, dao găm sượt qua cánh tay anh!
Ngay khoảnh khắc này, dường như Giản Ngọc phát hiện điều gì đó không đúng lắm.
Quan Triều Viễn thấy anh ta hơi ngẩn ngơ, bay lên đạp một cước lên ngực Giản Ngọc.
Giản Ngọc vừa thất thần liền bị đá bay!
Ngã lên mặt đất rồi trượt dài khoảng bảy tám mét!
Sức mạnh này! Tốc độ này!
Giản Ngọc phun một ngụm máu, anh ôm lấy vị trí bị đánh trúng trên ngực mình, nằm trên mặt đất.
Khóe môi của Quan Triều Viễn khẽ giương lên, ngay khi anh tiến lên phía trước vài bước, Tô Lam bỗng chắn trước mặt anh.
“Anh đã thắng rồi! Đủ rồi! Đừng đánh nữa!”
Trước sự ngăn cản của Tô Lam, Quan Triều Viễn càng thêm tức giận.
“Tránh ra!”
“Cứ phải gây ra án mạnh, anh mới chịu dừng tay sao?
Anh đã thắng rồi, tôi đi theo anh, sau này anh Ngọc sẽ không dây dưa với tôi nữa, đúng không?”
Tô Lam nghiêng đầu nhìn Giản Ngọc.
“Em yêu, em nói sai rồi, hai người bọn anh đã nói rõ, một sống một chết, anh chưa chết, anh ta chưa thắng” Cả miệng Giản Ngọc là máu, nhưng vẫn không ngăn được.
khóe miệng nhếch lên của anh ta.
Tô Lam hung dữ trừng mắt nhìn anh ta, tên đàn ông này đang tìm cái chết sao?
“Tránh ra cho tôi!” Quan Triều Viễn hung dữ trừng mắt nhìn Tô Lam.
Tô Lam nhìn vào đôi mát như muốn ăn tươi nuốt sống người khác của Quan Triều Viễn, trong lòng cũng cực kỳ sợ hãi.
Thế nhưng, cô không muốn Giản Ngọc chết, càng không muốn Quan Triều Viễn giết người!
Mặc dù Quan Triều Viễn quyền thế ngập trời, nhưng dù sao giết người cũng là phạm pháp!
Cô lấy hết can đảm ôm chặt lấy Quan Triều Viễn.
“Coi như tôi cầu xin anh, đừng đánh nữa!”
Nếu là trước kia, cái ôm này của Tô Lam, có lẽ sẽ khiến Quan Triều Viễn lay động.
Thế nhưng, lúc này, chỉ càng khiến anh thêm tức giận!
“Buông ra!” Quan Triều Viễn gầm lên.
“Xin anh!”
Quan Triều Viễn cụp mắt nhìn người phụ nữ trong lòng mình, nắm đấm bỗng buông lỏng.
Tô Lam cho rằng cách của mình có hiệu quả, vì cô thấy nắm đấm của Quan Triều Viễn đã buông lỏng.
Chương
“Anh đồng ý Tô Lam buông lỏng cánh tay mình, ngước mắt nhìn Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn hất Tô Lam ra, hừ một tiếng, đi về phía xe.
Tô Lam vừa xoay người, Giản Ngọc đã không thấy đâu nữa!
Người đàn ông này bị thương nặng, vậy mà vẫn có thể rời đi không một tiếng động!
Tô Lam xoay người lại, lập tức đuổi theo Quan Triều Viễn.
Thì ra không phải là vì cô cầu xin mà anh lay động, mà là vì khi cô ôm Quan Triều Viễn, Giản Ngọc đã chạy mất!
Quan Triều Viễn ngồi vào trong xe, khi Tô Lam đang định lên xe.
“Ngồi phía sau!”
Tô Lam sững sờ.
“Vâng..”
Cô không nói gì, ngồi vào chiếc xe phía sau.
Sắc mặt Quan Triều Viễn đen sì, anh gọi lái xe hạ tấm chắn xe xuống, phía sau chỉ còn một mình anh.
Cởi lớp áo ngoài, một vết thương mảnh nhỏ lộ ra trước mắt anh.
Anh xé một miếng vải từ áo sơ mi, băng bó vết thương lại.
Vẫn may, trời quá tối, không ai nhìn thấy.
Tô Lam ngồi trong chiếc xe phía sau, trong lòng cứ thấp thỏm không yên.
Cô không biết là, đối với cô mà nói, cuộc chiến bắt đầu từ khoảnh khắc cô vừa bước chân vào nhà.
Giản Ngọc ôm vết thương ở ngực, máu ở khóe miệng đã khô, bước chân của anh ta dần dần trở nên loạng choạng.
Nếu không phải Tô Lam ôm lấy Quan Triều Viễn giúp anh ta thoát thân, sợ là hôm nay anh ta đã phải chết trong tay Quan Triều Viễn!
Thế nhưng, anh ta tin mắt của mình sẽ không nhìn nhầm.
Cuối cùng cũng tìm được vị trí có thể nghỉ ngơi một lát, anh ta lấy dao găm ra.
Mượn ánh sáng của mặt trăng, anh ta nhìn rất rõ!
Trên dao găm có một vết rất mảnh!
Giản Ngọc dùng ngón tay, khẽ lướt qua dao găm, rồi lấy đèn pin chiếu vào ngón tay mình.
Dịch thể màu lam.
Anh ta không thể không nghỉ ngờ gì.
Khu Rainbow Quan Triều Viễn là người đầu tiên vào nhà, Tô Lam ngồi ở Xe sau, chậm hơn anh một bước.
Xe đưa bọn họ quay lại, toàn bộ rời khỏi đây.
Vừa vào cửa, trong khoang mũi của Quan Triều Viễn đều là mùi hương nồng nặc, đập vào mắt toàn là hoa tươi xán lạn.
Từ lần trước Tô Lam bàn bạc với anh chuyện có nên vứt hoa hồng màu lục của cô đi không, anh đã sai người cứ mỗi tuần lại đưa hoa tươi đến một lần, đến mức trong nhà luôn cắm đầy hoa tươi.
Nhưng bây giờ, anh lại cảm thấy tất cả những thứ này đều là uổng công!
Tất cả sao lại chướng mắt đến thế!
Quan Triều Viễn nhấc chân, đạp vào bình hoa lớn ở trước kia, choang một tiếng, bình hoa rơi xuống đất, vỡ thành mảnh nhỏ.
Chương
Anh cứ đến nơi nào, bình hoa liền vỡ hết đến đấy.
Khi Tô Lam vào cửa, trong phòng toàn là tiếng “loang choang”.
Ba người giúp việc câm như hến, không ai dám nói gì, cứ đứng ở một bên.
Đến Như Ý cũng biết chủ nhân đang cáu kỉnh, trốn vào trong chuồng chó của nó, yên lặng nằm ở đấy, không dám động đậy.
Phòng khách rất nhanh trở thành biển mảnh vỡ, nước trong bình hoa đổ ra, ướt hết cả sàn, hơn nữa toàn bộ hoa tươi đều rơi xuống mặt đất.
Không lâu sau, trong phòng khách một mảnh lộn xộn.
Quan Triều Viễn vẫn chưa trút giận xong!
Anh lên tầng, tiếp tục tìm kiếm nơi có hoa tươi.
Tô Lam cẩn thận giãm lên mảnh vỡ và hoa tươi, đi lên theo anh.
Quan Triều Viễn đang phát điên trong phòng ngủ.
Hoa trong phòng ngủ do Tô Lam tự mình bày ra, bình hoa cũng là do cô tự chọn.
Quan Triều Viễn lại không có chút thương hại nào, đi tới, cầm lên.
“Choang..”
‘Vỡ thành mảnh vụn!
Hoa và nước bắn tung tóe!
Nước bắn lên người Tô Lam.
Lúc này, cô không thể chịu đựng được người đàn ông tính tình nóng nảy này được nữa!
Anh vừa theo dõi cô, vừa lời ngon tiếng ngọt lừa cô…
Lúc này, lại ra vẻ oai phong trong nhà!
“Quan Triều Viễn!Anh đủ rồi! Anh điên rồi!”
Quan Triều Viễn nhanh chóng quay người lại, ánh mắt hung ác lướt qua Tô Lam.
Tô Lam sững sờ.
“Đm tôi bị điên đấy!” Quan Triều Viễn gầm lên với Tô Lam.
“Bị điên thì đi chữa đi!” Tô Lam ra sức hét rát họng đối chọi lại với Quan Triều Viễn!
“Bệnh vào xương cốt, không thể cứu chữa!” Giọng của Quan Triều Viễn cao hơn Tô Lam.
Không nên đối thoại như này chứ?
Tô Lam cạn lời, không biết nên nói tiếp cái gì.
Vì tức giận, lồng ngực Quan Triều Viễn phập phồng lên xuống.
“Tôi biết rõ cô có một người bạn trai yêu nhau năm năm, tôi rõ tôi có một người yêu thầm chỉ chung tình với một mình cô, tôi biết rõ cô ở bên cạnh tôi là vì em trai cô, nhưng đm tôi vẫn yêu cô, Tô Lam! Quan Triều Viễn tôi quả thật điên rồi! Ðm tôi điên không nhẹ!”
Quan Triều Viễn gầm lên.
Không có chút báo hiệu trước nào.
Chương
Tô Lam ngây người nhìn Quan Triều Viễn.
Anh nói, anh yêu cô.
Tô Lam không hề chớp mát nhìn Quan Triều Viễn.
Người đàn ông trước mắt này, đôi mắt màu lam, phủ lên một lớp đỏ tươi.
Lớp màu đỏ tươi kia thể hiện rõ anh đang tức giận đến mức nào!
“Tôi nói cho cô biết, Tô Lam, ai dám cướp đồ của Quan Triều Viễn tôi, nhất định tôi sẽ khiến hản ta chết không có chỗ chôn, nhưng rõ ràng tôi biết cô và người đàn ông.
kia năm lần bảy lượt liên hệ với nhau, nhưng lại không bóc trần cô! Toàn bộ là vì tôi yêu cô! Ðm tôi lại yêu một người phụ nữ như côi”
Sự nhẫn nại của Quan Triều Viễn đã đến cực hạn.
Khoảng thời gian này, anh và Tô Lam ở bên nhau rất hòa hợp, không nguyện ý bóc trần chuyện Tô Lam và Giản Ngọc lén lút qua lại với nhau, thứ nhất là vì thăm dò xem quan hệ của hai người thân mật đến mức nào, thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, anh không nguyện ý phá vỡ quan hệ hài hòa vừa được duy trì giữa anh và Tô Lam.
Anh hy vọng khi anh liên tục nhắc nhở Tô Lam “đừng phản bội”, cô có thể tự giác đoạn tuyệt quan hệ với Giản Ngọc.
Chỉ tiếc là…
Đối mặt với cách thổ lộ điên cuồng của Quan Triều Viễn, Tô Lam hoàn toàn sững sờ.
Quan Triều Viễn thấy phản ứng của Tô Lam, lướt thẳng qua cô, đi ra ngoài.
Không lâu sau, dưới tầng truyền đến tiếng khởi động xe ầm ầm, Quan Triều Viễn lái chiếc xe thể thao của anh rời đi.
Tô Lam đờ ra hoàn toàn.
Mục Nhiễm Tranh nói đúng, Quan Triều Viễn thật sự đã yêu cô rồi.
Nhưng sao anh lại yêu cô chứ?
Sau khi Quan Triều Viễn rời đi, dì Phương và Lê Hoa lập tức bắt đầu thu dọn phòng khách, Triệu Ni Ni nói kháy một hồi, quay về phòng của mình ngủ.
Tô Lam đóng cửa phòng lại, năm trên giường, nhưng lại trằn trọc không ngủ được.
“Hắc Thổ, anh ngủ chưa?” Tô Lam quả thật không ngủ được, liền gửi tin nhắn cho Mục Nhiễm Tranh.
“Ôi trời ơi, không phải là nhớ ông đây nên không ngủ được chứ? Được, trả đồng tôi nói chuyện với cô” Rất nhanh Tô Lam liền nhận được tin trả lời.
“Anh đoán đúng rồi”
“Haha, Trên thế giới này có chuyện gì mà tôi không đoán được chứ? Không đúng, tôi đoán đúng cái gì?”
“Chuyện anh bảo chú anh yêu tôi.”
“Đm! Chú tôi thổ lộ rồi?”
“Coi như thế, mặc dù tình cảnh hơi kịch liệt, nhưng quả thật anh ấy nói như thế, anh nói xem,sao anh ấy lại yêu tôi chứ? Vậy mà anh ấy lại yêu tôi?”
Mục Nhiễm Tranh nhìn dòng chữ trên màn hình, có thể tưởng tượng ra biểu cảm của Tô Lam đang rối rắm thế nào.
Đồ ngốc, yêu cô thì sao chứ?
Lẽ nào yêu cô không phải là chuyện bình thường sao?