Chương
“Vậy giờ làm thế nào?”
“Tuyên bố rút vốn, để bên phía Quốc tế Nghệ Tân quay đi”
Dạ Bân nhìn Quan Triều Viễn: “Cậu thế này không phải là..”
Cho dù bọn họ không quay, cũng không đến nỗi nhường cơ hội cho Quốc tế Nghệ Tân!
“Tôi muốn xem xem, không có Tô Lam, bọn họ có thể quay được cái thứ gì.”
Dạ Bân gật đầu, thì ra ý đồ của Quan Triều Viễn là ở chỗ này.
Chuyện đã làm xong, Dạ Bân cũng không rời đi ngay.
Quan Triều Viễn liếc nhìn Dạ Bân: “Còn có chuyện gì sao?”
“A Viễn, thật ra tôi cảm thấy..”
Dạ Bân cúi đầu, hít sâu một hơi, rồi ngẩng đầu lên.
“Không bằng cậu và Tô Lam thôi đi?”
“Tôi biết hiện giờ cậu động lòng với Tô Lam, nhưng cậu cũng biết thân phận của cậu… Quá khó xử, cậu và Tô Lam cứ ở bên nhau mãi, sớm muộn gì cũng có một ngày cô ấy biết, cô ấy sẽ chấp nhận cậu sao?”
Quan Triều Viễn cụp mắt, cảm thấy trái tim mình hãng một nhịp.
“Còn nữa, Tô Lam luôn muốn có một đứa con, nhưng cậu lại không thể sinh con, điểm này cậu hiểu rõ hơn tôi là sẽ có kết quả gì. Hiện giờ đã chứng thực cậu có thể khiến loài người mang thai, nhưng vì tránh bi kịch này, hai người nhất định phải tránh thai, cậu dùng lý do gì để thuyết phục Tô Lam, cứ mãi lén lút cho cô ấy uống thuốc tránh thai sao? Như vậy sẽ triệt để hủy hoại cơ thể của cô ấy!”
Lời của Dạ Bân, câu nào cũng có lý.
Mặc dù bản thân Dạ Bân cũng biết, hiện giờ Quan Triều Viễn thật sự đã động lòng, hiện giờ nói với anh những lời này không khác gì đâm dao vào trái tim anh.
Thế nhưng là người bạn tốt nhất của anh, Dạ Bân nhất định phải nói.
“A Viễn, là vì tình cảm quá phiền phức, vì thế tôi mới không chạm vào nó. Trên thế giới này, có thể làm tổn thương con người, chỉ có tình cảm. Đau dài không bằng đau ngắn…”
Quan Triều Viễn cười khổ, cuối cùng cũng không nói cái gì.
“Còn nữa, tôi cảm thấy cậu và Tiêu Mạch Nhiên rất thích hợp, cô ấy biết thân phận của cậu, vì thế sẽ không gò ép muốn có con, tình cảm Mạch Nhiên dành cho cậu, cậu cũng hiểu rõ, vì thế… cậu cân nhắc kỹ đi”
Dạ Bân đã chạm vào trái tim Quan Triều Viễn.
Anh nghĩ rất lâu, mới từ từ nói: “Hiện giờ Tô Lam năm trên giường bệnh, tạm thời tôi không thể rời xa cô ấy, cậu về bi Nói xong, Quan Triều Viễn xoay người đi vào trong phòng bệnh.
Dạ Bân nhìn theo bóng lưng của Quan Triều Viễn.
Cái “tạm thời” mà cậu ta vừa nói, chính là đang cân nhắc.
sẽ rời xa Tô Lam sao?
Bản thân anh hiểu đúng không?
Dạ Bân cũng không nghĩ nhiều, lần trước tiễn Tiêu Mạch Nhiên về, anh cũng không có dũng khí nói ra chuyện Quan Triều Viễn kết hôn, xem ra tạm thời anh vẫn không cần nói, miễn lại triệt để cắt đứt duyên phận giữa hai người họ.
Trong phòng bệnh.
‘Yên tĩnh đến mức tiếng kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
Y tá luôn ở bên cạnh Tô Lam.