Chương
Khi Quan Triều Viễn không ở trong phòng, đều luôn gọi y tá trông nom cô.
“Phu nhân, cô tỉnh rồi? Có muốn ăn chút gì không? Vừa sáng sớm Chủ tịch Quan đã bắt đầu mắng người rồi, rất hung dữ, nếu lát nữa tôi có làm sai cái gì, phu nhân, nhất định cô phải nói đỡ cho tôi nha!”
Y tá vội vàng tìm kiếm sự che chở của Tô Lam.
Tô Lam mím môi cười.
“Anh ấy cũng không ghê gớm như thế, đừng sợ”
“Phu nhân, đó là đối xử với cô, đối xử với đám người chúng tôi, Chủ tịch Quan không có hung dữ nhất, chỉ có hung dữ hơn!”
Đang nói, Quan Triều Viễn liền đi vào, y tá liền ngậm chặt miệng lại, chớp mắt nhìn Tô Lam.
“Làm ồn khiến cô tỉnh sao?” Quan Triều Viễn nhanh chóng đi tới bên giường.
Cũng không biết là ai vừa gào thét lúc nãy, cảm giác như kiểu sắp ăn thịt người khác đến nơi, thoáng cái, giọng điệu liền thay đổi, thật sự có chút không kịp thích ứng.
“Không sao.”
“Phu nhân, ăn chút gì trước đi, lát nữa còn phải truyền nước đó” Y tá vội vàng nói.
Tô Lam gật đầu.
Y tá lập tức lấy bàn ăn ra, Quan Triều Viễn lại đút cho cô từng miếng, cho dù hai tay cô lúc này đã được giải phóng, anh vẫn kiên trì đút cho cô ăn.
Ăn xong, y tá đẩy bình truyền và thiết bị đã được chuẩn bị sẵn vào trong phòng bệnh.
Mặc dù Tô Lam rất gầy, nhưng mạch máu trên tay rất mảnh, cho dù y tá đã dùng đầu kim nhỏ nhất, thế nhưng, nhìn đầu kim và mạch máu to ngang nhau, y tá cũng gấp đến mức trán đổ mồ hôi.
Quan trọng là Quan Triều Viễn ở bên cạnh, lại càng thêm Sợ hãi.
Chần chừ nửa ngày, cuối cùng y tá cũng phải xuống tay cắm kim truyền.
Ngay khi đầu kim đâm vào da Tô Lam, Quan Triều Viễn liền che mắt cô đi.
Hành động này khiến Tô Lam giật mình.
Thế nhưng, y tá cắm lên cắm xuống, vẫn không cầm đúng mạch máu!
Chỉ đành rút kim truyền ra.
Quan Triều Viễn thấy cô ta rút kim ra, lập tức nóng ruột.
“Cô có biết làm không thế? Đến cắm kim truyền cũng không làm được!”
Tô Lam kéo tay Quan Triều Viễn xuống, y tá đã bị dọa đến mức tay hơi run run.
“Chủ, Chủ tịch Quan, ven của phu nhân quá… quá mảnh, khó cắm trúng”
“Đổi y tá tốt nhất của các người đến đây!”
“Vâng vâng vâng…”
Y tá lập tức dùng bông gòn đè lên vết cắm kim vừa rồi, có chút máu tươi chảy ra.
Quan Triều Viễn cho cô ta rời đi, anh thì ấn giữ bông gòn, lo lằng nhìn Tô Lam.
“Có phải rất đau không?”
Tô Lam cười lúng túng: “Vẫn ổn, anh đừng như vậy, dọa người ta sợ rồi.”