Chương 4629 Alexander đưa ba lô cho cô. Hạ Phi Dương lục lọi một hồi, đột nhiên nhíu mày: “Sao chứng minh nhân dân với hộ chiếu của tôi đều mất rồi?” Alexander biến sắc: “Tại sao lại như vậy?” Nhân viên kiểm soát nhíu mày: “Cô ơi, nếu giấy tờ tùy thân của cô bị mất thì cần báo cáo bên quầy. Sau đó tới đồn công an gần sân bay làm lại giấy tờ tùy thân tạm thời. Nếu không thì chúng tôi không thể cho cô rời đi.” Sắc mặt Hạ Phi Dương luống cuống: “Thật kỳ lạ! lúc ra ngoài tôi còn kiểm tra rất kỹ, giấy tờ tùy thân đều đủ hết mà.” Alexander sửng sốt: “Chẳng lẽ là vừa rồi…” Lúc này cô ta bị đâm ngã xuống, người đông còn lộn xộn. Chẳng lẽ là có kẻ đục nước béo cò lấy mấy giấy tờ của Hạ Phi Dương? Nhưng giấy tờ tùy thân lại không đáng tiền! Thấy vẻ mặt buồn bực của Alexander, Hạ Phi Dương vội nói: “Không sao đâu Alexander, chúng ta vẫn còn thời gian đi làm lại giấy chứng nhận tạm thời, chắc không phiền phức lắm đâu.” Alexander chỉ có thể gật đầu: “Được rồi, chỉ còn cách này thôi.” Mặc dù đám phóng viên không chụp được gương mặt của người phụ nữ bí ẩn đi cùng Alexander, nhưng chỉ cần bóng dáng thôi là đủ. Có những bức ảnh này, ngày mai họ lại có đề tài. Sau khi đám phóng viên rời đi, bóng đen vừa đụng vào Hạ Phi Dương cũng bước ra từ trong đám đông. Bóng đen đi tới chỗ cửa, đột nhiên dừng bước lại. Hắn ta kéo mũ lưỡi trai đội trên đầu, che khuất gần hết gương mặt, chỉ để lộ chiếc cằm, còn đeo khẩu trang khiến người ta không thấy rõ đặc điểm của hắn. Người kia đứng ở cửa, móc một tờ giấy chứng minh nhân dân và hộ chiếu trong túi quần. Đôi mắt người kia cong lên, nở nụ cười thành công, sau đó Xoay người biến mất ở cửa. Thời gian quay lại hôm qua, sau khi Nguyên Bảo Lan cúp máy, Tô Lam thở dài, chuẩn bị xoay người đi vào phòng. Nhưng cô vừa quay lại thì thấy một bóng người đứng ở cách đó không xa. “ÁI” Tô Lam hoảng sợ nhìn Quan Triều Viễn đột nhiên xuất hiện, di động cũng bay ra ngoài. Quan Triều Viễn nhanh tay tiếp được di động, tránh cho nó bị †an xương nát thịt. “Anh làm gì mà đứng im thin thít sau lưng em vậy? Anh không biết hù dọa kiểu đó sẽ gây chết người à?” Tô Lam vẫn còn hoảng hồn. Cô giật lấy di động trong tay Quan Triều Viễn, tức giận phàn nàn, đồng thời đi vào phòng. Đúng vậy, cô đang chột dạ. cô không xác định Quan Triều Viễn đã đứng Sau lưng mình bao lâu, cũng không xác định anh đã nghe thấy bao nhiêu từ cuộc đối thoại đó. Nếu anh ấy nghe thấy tin Nguyễn Bảo Lan muốn bỏ trốn thì có khi nào sẽ báo cho Thẩm Tư Huy không? Nghĩ tới đây, cô càng ngày càng chột dạ. Khi cô trở vê chỗ ngồi, phát hiện truyện cấm của mình không bị mở ra, cô lại thở phào nhẹ nhõm. Gô biết ngay Quan Triều Viễn sẽ không xấu tính nhìn lén máy tính của mình mà. Lúc này, Quan Triều Viễn đi tới, hai tay chống bên bàn cô, cúi đầu nhìn cô: “Em đang chột dạ cái gì?” Chột dạ? Tô Lam hoảng hốt: “Em không hiểu anh đang nói gì.” Nói xong, cô ôm máy tính đứng dậy muốn rời đi: “Ui cha, em cảm thấy ngồi ở đây mỏi lưng quá, em phải đi ngủ đây.” “Vừa lúc, anh đi với em.” “Cái gì?” “Không được à?”