Chương 4637 Hai cảnh sát này chẳng qua là thực tập sinh mới đến đồn công an, khi đối mặt với một người đàn ông khí thế kinh người như Tô Duy Nam, họ ít nhiều gì đều hơi sợ hãi. Nhưng cũng may mặc dù Tô Duy Nam rất đáng gờm, anh vẫn tuân theo luật pháp. Sau một lát im lặng, anh bỗng đứng dậy. Động tác bất thình lình của anh làm cho hai cảnh sát hoảng sợ. Họ còn tưởng thiên tài kinh doanh này muốn đánh mình. “Tôi cũng rất tò mò về cha mẹ của Bảo Anh. Hai anh đi theo tôi lên lầu đi. Bảo Anh đang ở trên tầng hai, con bé đang nghỉ ngơi.” Dứt lời, Tô Duy Nam đút tay vào túi quần, xoay người đi lên tầng hai. Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, sau đó cũng đứng dậy, đi theo anh lên tâng hai. Một lát sau họ đã thu thập được tiêu bản tế bào trong khoang miệng của Bảo Anh. Để tăng nhanh tốc độ, lần này thời gian xét nghiệm ADN sẽ rút ngắn lại trong vòng ba ngày. Ba ngày sau Bảo Anh có phải đã tìm được cha mẹ ruột hay không sẽ có kết quả. “Nếu chúng tôi xác nhận hai bên có quan hệ huyết thống thì ba ngày sau sẽ có người tới nhà gặp Bảo Anh. Lúc đó hy vọng hai anh chị có thể chuẩn bị tâm lý.” Nghe vậy, vẻ mặt Tô Duy Nam lạnh hơn: “Các anh nói thế là sao?!” Hai cảnh sát đưa mắt nhìn nhau. Một người có tư lịch lâu hơn bước ra, kiên nhãn giải thích: “Ý tôi là nếu xác định người nhờ giúp đỡ có quan hệ huyết thống với Bảo Anh thì chỉ cần họ muốn, họ có thể đón Bảo Anh về nhà bất cứ lúc nào.” “Con không đi! Con không đi! Con không đi đâu hết!” Cảnh sát vừa dứt lời thì tiếng la khóc vang lên trên tâng hai. Tô Duy Nam ngẩng đầu nhìn qua, thấy Bảo Anh không biết khi nào đã tỉnh dậy, hơn nữa hiển nhiên con bé đã nghe thấy lời nói của cảnh sát. Lúc này con bé đi chân trần, mặc áo ngủ đứng trên hành lang. Thân thể con bé run rẩy vì sợ hãi, khuôn mặt tràn đầy nước mắt. “Bảo Anh?” Tô Duy Nam cau mày, chuẩn bị xoay người đi tới thì thấy Bảo Anh chạy xuống lầu. Bởi vì quá sốt ruột nên chạy đến nửa đường, con bé bị †rượt chân, ngã xuống mấy bậc thang. “Rầm” một tiếng, con bé ngã trên sàn gõ. Tô Duy Nam liên tục bước lên bế con bé lên. Con bé bị trật mắt cá chân, nhưng lúc này nó đã bất chấp tất cả, ôm chặt cổ Tô Duy Nam, khóc lóc thảm thiết: “Cha, con không muốn đi, con không muốn đi với người khác. Cha đừng tiên con đi được không?” Thấy vẻ mặt đáng thương của con bé, Tô Duy Nam nhất thời mềm lòng. Anh lặng lẽ thở dài, võ nhẹ lên lưng con bé: “Con yên tâm, cha sẽ không đưa con đi đâu.” Bảo Anh nghẹn ngào, đề phòng nhìn cảnh sát: “Cha, cha nói thật ạ? Cha thật sự sẽ không vì Mộ Nhất Vi mà đưa Bảo Anh rời đi sao?” Nghe vậy, sắc mặt Mộ Mãn Loan rõ ràng thay đổi. Những lời bác sĩ Bạch vừa nói lại quanh quẩn trong đầu cô. Xem ra bác sĩ Bạch không lừa cô, trong tiềm thức của Bảo Anh có d*c vọng chiếm hữu rất mãnh liệt đối với Tô Duy Nam, thế nên d*c vọng chiếm hữu này sẽ khiến con bé làm chuyện gây tổn thương người chung quanh. Mà Mộ Nhất Vi chính là kẻ thù giả tưởng lớn nhất của con bé. Cô biết, đối với Mộ Nhất Vi, Bảo Anh chính là một quả bom hẹn giờ sẽ phát nổ bất cứ lúc nào. Nếu lần này có thể †ìm được cha mẹ ruột của Bảo Anh, đưa con bé rời đi thì cũng coi như phương pháp vẹn cả đôi đường. “Các con đều là con gái của cha, cha sẽ không đưa bất cứ ai rời đi, biết chưa?” Lời nói của Tô Duy Nam lọt vào tai Mộ Mẫn Loan. Sắc mặt của cô vô cùng phức tạp.