Chương 4674 Tô Lam còn chưa chưa kịp nói thì Quan Triều Viễn và trợ lý Lâm đã ra ngoài. Cô không còn cách nào khác, đành phải vào phòng nghỉ. Nhưng cô vừa ngồi xuống thì tiếng chuông di động vang lên, Tô Lam cầm di động ra xem, phát hiện là Asius gọi lại. “Asius, cuối cùng anh cũng chịu nghe máy! Anh có biết người ở trường quay đều tìm anh tới tận chỗ tôi rồi không hả? Anh đang ở đâu? Tại sao lại không tới trường quay? Anh biết vì một mình anh kéo dài thời gian quay phim thì sẽ gây ra hậu quả nghiêm trọng cỡ nào không?” Tô Lam mắng một tràng, bên kia vân không nghe thấy giọng Asius. Sau mấy giây im lặng, một giọng nữ quen thuộc vang lên: “Tô Lam, cô thật đúng là ngây thơ hết chỗ nói.” Tô Lam sửng sốt. Cô cứ cảm thấy giọng nói này quen quen, cứ như đã nghe thấy ở đâu đó. Nhưng nhất thời không nhớ ra. “Cô Lệ đúng là quý nhân dễ quên chuyện. Trước đó không lâu, chúng ta mới gặp nhau trong phòng làm việc của cô, quên nhanh thế cơ à?” Tô Lam chợt nhớ ra đây là giọng của Diệp Hân Nguy. Cô không khỏi trầm giọng: “Diệp Hân Nguy, tại sao điện thoại của Asius lại ở chỗ cô? Anh ấy đâu?” “Ha ha hai” Cô ta cười lạnh, đứng ở đối diện đường cái có thể thấy Tô Lam đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng nghỉ của văn phòng tổng giám đốc trên cao ốc Hoàng Gia: “Tôi vẫn cho rằng trong lòng cậu Lệ, cô chỉ là vật thay thế mà thôi. Thật không ngờ anh ta lại bảo vệ cô kín kẽ đến thế.” Tô Lam thật sự không kiên nhẫn nghe cô ta vòng vo: “Rốt cuộc cô muốn gì? Có gì cứ nói thẳng, đừng vòng vol” “Hôm nay toàn bộ showbiz đều bị một tin đồn chiếm lĩnh, chỉ có cô là người phụ trách của phòng làm việc Hạt Mè mà không hay biết gì. Thế thì cô có †ư cách gì hợp tác với MQ?” Lời nói của Diệp Hân Nguy khiến Tô Lam càng bất an. Cô đột nhiên nhớ tới ánh mắt khác thường của đám nhân viên, sự né tránh của Quan Triều Viễn và sự khác thường của trợ lý Lâm. Cuộc điện thoại vừa rồi của Quan Triều Viễn… “Cô đang ở đâu? Tôi muốn gặp côi” Tô Lam biết ở trong điện thoại thì e rằng không hỏi được gì, cho nên cô dứt khoát hỏi thẳng. Khóe miệng Diệp Hân Nguy cong lên: “Tôi ở ngay đối diện đường cái.” Tô Lam phản ứng lại, đi tới gần cửa sổ sát đất, quả nhiên thấy Diệp Hân Nguy mặc váy ngắn màu đỏ đang đứng ở bên kia đường nhìn mình, ánh mắt vô cùng rợn người. “Tôi sẽ xuống dưới ngay.” Tô Lam nhìn canh gà trong lòng mình, ôm nó rời đi. Thấy Tô Lam đã cắn câu, Diệp Hân Nguy mau chóng chui vào một chiếc xe hơi màu đen, Tô Lam cũng vội gọi một chiếc taxi, bám theo sát cô ta. Tài xế lái xe rất nhanh, không lâu sau đã chạy ra ngọi ô thành phố. Từ gương chiếu hậu, anh ta có thể thấy chiếc taxi của Tô Lam cũng đang đuổi theo với tốc độ nhanh nhất. Anh ta cau mày, vẻ mặt lo lắng: “Cô Hân Nguy, cô làm vậy thì cậu Quan sẽ không tha cho cô đâu.” Diệp Hân Nguy siết chặt di động, | ánh mặt căm thù, oán hận nói: “Anh đừng nhiều lời! Nếu tôi đã quyết định làm như thế thì biết sớm muộn gì cũng sẽ bị Quan Triều Viễn điều tra được!” “Nhưng cô Hân Nguy, theo tôi được biết thì đúng là Mộ Mẫn Loan đã giành vai diễn của cô, nhưng cô với Tô Lam lại không có thù oán gì, tại sao cô II. Tài xế còn chưa nói hết câu, ánh mắt Diệp Hân Nguy hiện lên hung ác nham hiểm: “Ai bảo với anh là con tiện nhân Tô Lam kia không có thù oán với tôi?” Diệp Hân Nguy nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt hung ác khiến tài xế đều giật mình.