Chương 4689 Nếu như anh không vui, mình còn có thể tìm cách cứu vấn. Nhưng bây giờ thì sao? Chuyện đã tới nước này rồi, muốn đổi ý định cũng không kịp. Lúc này, Tô Lam chỉ có thể yên lặng cầu khẩn. Hy vọng chuyện này không nên xảy ra sơ suất gì. Mà ở đầu bên kia điện thoại, Quan Triều Viễn từ từ đặt di động xuống. Sinh nhật? Chẳng lẽ sau khi có thai, Tô Lam cũng ngu ngốc hơn thật sao? Sinh nhật của Lâm Thúy Vân mới qua chưa bao lâu đúng không? Lại sinh nhật nữa? “Rất tốt, hiện tại em còn học được cách nói láo!” Trong đôi mắt đẹp của Quan Triều Viễn lập tức dính thêm mấy phần ý lạnh. Anh lấy điện thoại di động ra nói với trợ lý Lâm ở đầu bên kia điện thoại: “Điều tra xem Tô Lam đang làm gì, 10 phút sau tôi muốn biết hành trình của cô ây.” Sau khi vì Asius mà gặp chuyện không may, Quan Triều Viễn đã xử lý tất cả những chuyện tiếp sau đó, toàn bộ đều quy về dưới cờ tập đoàn Quan thị. Cho nên Tô Lam cũng có thể trống ra một ít thời gian. Hôm nay anh vốn định dẫn Tô Lam tới cục cảnh sát tìm hiểu tình hình mới nhất gần đây. Nhưng vậy mà nhóc con này lại dám nói xạo với mình? Đầu bên kia điện thoại, trợ lý Lâm vô cùng dứt khoát đồng ý: “Được.” Sau khi cúp điện thoại, trên mặt trợ lý Lâm lộ ra vẻ nghi ngờ: Nghe có vẻ như tâm trạng của ông chủ chúng ta không được tốt lắm? Chẳng qua sau khi tra được hành trình của Tô Lam, anh ta xanh mặt. Anh ta vội vã nhấn lại số điện thoại của Quan Triều Viễn: “Ông chủ, chuyện kia.. “ “Nói.” Quan Triều Viễn lạnh lùng phun ra một chữ. “Hắn là cô Tô đã nhận lời mời của hiệu trưởng Lý, đi làm trợ lý trong buổi diễn thuyết của một người khác.” “Làm trợ lý của người nào?” Trợ lý Lâm thận trọng lau mồ hôi lạnh: “Tổng giám đốc tập đoàn Lê Hoa =— li soi Chỉ nghe được một tiếng vang nhỏ, điện thoại đã bị dập máy. Trợ lý Lâm không khỏi bắt đầu mặc niệm cho Tô Lam trong lòng. Người nào không biết đối thủ một mất một còn của tập đoàn Quan thị chính là tập đoàn Lê Hoa. Cũng chỉ có Tô Lam mới có thể ngu ngốc tới mức đi làm phụ tá cho Lê Chí Sơn. Phải biết rằng Đại học Lan Ly thành †âm thành ý mời ông chủ Lệ của chúng †a đã bao nhiêu năm. Nhưng anh không nể mặt mũi. Sau khi Quan Triều Viễn ném nát điện thoại, lại một cước giãm tới đáy chân ga. Nửa đường nhận được điện thoại của Quan Triều Viễn, trong lòng Tô Lam cũng có chút hoảng hốt.