Chương 4693 Đang lúc mọi người liên tục kháng nghị. Hiệu trưởng Lý lại thoải mái dùng hai tay ra hiệu: “Mọi người bình tĩnh chớ nóng, bình tĩnh chớ nóng!” “Tiếp theo, tôi còn một tin tức tốt muốn tuyên bối” Tổng giám đốc Lê đã cho mọi người leo cây rồi, hiện tại còn có thể có tin tức gì tốt nữal Trong lúc nhất thời, mọi người oán than ca thán, cả đám đều chuẩn bị đứng dậy rời đi. “Tin tức tốt là vị khách quý hạng nặng chúng tôi tốn tròn mấy năm mới mời tới được, sẽ thay chúng ta bổ sung buổi diễn thuyết hôm nay!” Trong lúc nói lời này, ngay cả hiệu trưởng Lý cũng có chút không khống chế nổi kích động võ tay lên: “Hiện tại chúng ta hãy cùng võ tay mời vị ấy!” Người đàn ông kia vẫn đang an vị bên cạnh Tô Lam, đội mũ lưỡi trai, mặt mỉm cười. Nhưng lúc này, sau khi thấy từ phía sau đài có một người đàn ông khí độ phi phàm, anh Viễntuyệt luân đi ra, nụ cười trên mặt anh ta rốt cục cũng đông lại. Người trên giảng đài đứng trước mic, tao nhã lễ độ khom người chào: “Hiệu trưởng Lý cần người cứu tràng, đương nhiên tôi nghĩa bất dung từt” Sau khi nghe được giọng nói quen thuộc này, Tô Lam như bị ngũ lôi oanh đỉnh. Trời ạ, vì sao… “Trời ạ, vậy mà lại là nam thần của tôi, có phải tôi đang nằm mơ không?” “Vậy mà lại là Quan Triều Viễn! Nam thần đệ nhất trong lòng tôi! Tình nhân trong mộng của tôi! Bạch mã vương tử của tôi!” “Tôi đi đây, tôi chết đây!” “Quả nhiên người thật còn đẹp trai hơn trên TV gấp trăm lần, gấp ngàn lần! Không đúng, là gấp vạn lần!” Phía sau liên tục có tiếng thét chói †ai, sóng sau cao hơn sóng trước. Thiếu chút nữa đã trực tiếp đâm thủng màng nhĩ Tô Lam. “Bởi vì chuyện đột nhiên xảy ra, thời gian eo hẹp, cho nên tôi không chuẩn bị bài diễn thuyết, chỉ ngẫu hứng nói một đoạn cho mọi người!” Trên gương mặt lạnh lùng của Quan Triều Viễn không có quá nhiều cảm xúc. Thế nhưng nhất cử nhất động của anh đều có thể khiến tất cả thiếu nữ ở đây phải điên cuồng. Mọi người vội vàng dùng di động bắt đầu báo tin cho bạn tốt và bạn học của mình. Thậm chí còn có người chen chúc trên đường biên. Ngay cả cửa chính lối vào hội trường cũng bị phủ kín. Trên trán Tô Lam rơi xuống hai giọt mồ hôi lạnh, đôi chân không kìm được mà nhích ra bên ngoài. “Chẳng qua trước khi bắt đầu diễn giảng, tôi muốn hỏi mượn hiệu trưởng Lý một trợ lý diễn thuyết. Hiện tại tôi có thể nhờ anh giúp tôi một chút được không?” Nương theo giọng nói của Quan Triều Viễn, ánh mắt mọi người ở đây đều rơi xuống trên người Tô Lam. Giọng nói của Quan Triều Viễn vừa dễ nghe lại vừa gợi cảm, lọt vào trong tai Tô Lam khiến cô cảm thấy như nghe được ma chú. Cô cứng đờ xoay người lại, đối mặt với ánh mắt bình tĩnh kia. Có lẽ người khác không biết, chỉ có Tô Lam mới có thể nhìn hiểu.