Chương 4697 Giấy giụa vô vọng, cổ tay cũng bị cầm tới đau đớn vô cùng, viền mắt cô lập tức đỏ lên. Nơi này là bãi gửi xe Đại học Lan Ly! Quan Triều Viễn điên rồi sao? Nếu anh làm gì mình thật, bị người khác thấy… Nhìn Tô Lam, tức giận nơi đáy mắt Quan Triều Viễn càng nặng hơn, động †ác cũng càng ngày càng thô bạo. Anh rất tức giận. Chẳng lẽ trong lòng người phụ nữ này, mình lại là người hẹp hòi tới mức ấy sao? Cô tình nguyện lừa gạt mình cũng không chịu thẳng thắng với mình? Mắt thấy dường như Quan Triều Viễn có chút không khống chế nổi cảm xúc. Đột nhiên Tô Lam tránh khỏi giam cầm của anh, trở tay ôm lấy anh: “Chồng, em xin lỗi!” Động tác này của Tô Lam khiến tất cả hành động bừa bãi của Quan Triều Viễn đột nhiên dừng lại. Anh hơi sững sờ. Còn chưa phục hồi tinh thần, đã thấy Tô Lam chủ động ôm lấy cổ mình. Hôn một cái trên gương mặt mình: “Xin lỗi, em thật không cố ý lừa gạt anhl” “Em bảo đảm sau này sẽ không bao giờ có lần sau nữa, anh tha thứ cho em đi, có được không?” Nhìn dáng vẻ giả vờ đáng thương của cô. Lửa giận vốn đang thiêu đốt trong lòng Quan Triều Viễn cũng đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa. Anh có chút ủ rũ mà nhìn cô, dường như đang nói: Rốt cuộc anh phải làm gì với em mới được đây? Anh hơi cứng rắn nghiêng mặt qua, lớn tiếng nói: “Mau theo anh trở về, trong nhà có khách.” “Khách? Khách nào vậy?” “Tới rồi em sẽ biết.” Còn khiến người ta tò mòiI Tô Lam bĩu môi nhưng cũng không nói nhiều thêm nữa. Dù sao lúc này Quan Triều Viễn cũng đã đồng ý nói sang chuyện khác, điều này đồng nghĩa với anh đã tha thứ cho cô rồi. Xe chạy chừng nửa giờ thì ngừng lại. Quan Triều Viễn trực tiếp xuống xe, chẳng qua anh vô thức thả chậm bước chân hơn một chút. Mãi tới khi Tô Lam luống cuống tay chân đuổi theo tới, anh mới lại lần nữa đẩy nhanh tốc độ. “Lâm Mộc, chúng cháu trở lại rồi!” Tô Lam cười híp mắt chào hỏi Lâm Mộc. Lâm Mộc cũng gật đầu theo. Bình thường khí áp trên người cậu chủ quá thấp, có đôi khi ngay cả nhân khí cũng không thấy đâu. Hiện tại có Tô Lam ở bên cạnh làm bạn với anh. Dường như cả người anh đã trở nên sáng sủa mà ấm áp. Lâm Mộc tranh thủ trở về phòng: “Ông cụ và cô họ cũng đã trở lại rồi!” Ông cụ và cô họ? Là ông cụ Quan và cô của Quan Triều Viễn sao?