Chương 4712 Vu Thắng Nam cười cười đứng lên: “Quả nhiên cậu Quan là người quả quyết, rất thích hợp làm đối tác!” “Ba ngày sau, Thẩm Thiên Nhật sẽ tới tiếp nhận “Thịnh Thế Đại Mộng 2′.” “Lại thêm sự gia nhập của liên minh khách mời bên tôi, tin tưởng bộ phim này nhất định sẽ tạo ra lịch sử ở Trung Quốc.” Quan Triều Viễn xoay người đi tới phía trước cửa sổ, ánh mắt sâu thắm của anh nhìn con đường ngựa xe như nước phía ngoài: “Hi vọng tổng thanh tra sẽ không hối hận vì có quyết định như vậy.” Bước chân Vu Thắng Nam rời đi dừng lại một giây.Đọc tại Truyenone.vn để ủng hộ chúng mình ra chương mới nhé! Cuối cùng bà ta vẫn để lại một câu “hợp tác vui vẻ”, sau đó xoay người rời khỏi. Vào lúc ăn cơm trưa, Tần Tấn Tài tìm tới cửa. Quan Triều Viễn đã từng đề cập với anh †a về chuyện có liên quan tới Thắng Nam. Trên mặt Tần Tấn Tài lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc: “Anh đang nói tới ảnh hậu Hollywood Vu Thắng Nam?” Quan Triều Viễn gật đầu. Ánh mắt anh ta trở nên nặng nề, không biết đang suy nghĩ gì. Tần Tấn Tài nhíu mày theo: “Thật kì quái, rốt cục lần này bà ta trở về là có mục đích gì?” “Diệp Hân Nguy chỉ là một minh tinh hạng ba không hot nổi mà thôi, vì sao cô ta lại có quan hệ với Vu Thắng Nam?” “Gọi điện thoại cho Quan Hạo Nhân, Hoa Đông, kêu bọn họ điều tra thêm về nội tình của Thắng Nam” Quan Triều Viễn đã lăn lộn trong thương trường nhiều năm như vậy. Anh cực kỳ mẫn cảm và có sức quan sát cực kỳ bén nhạy với người và Sự vật xung quanh. Lần này Vu Thắng Nam đột nhiên xuất hiện khiến anh cảm thấy cực kỳ khó chịu. Tần Tấn Tài nghiêng đầu như đang suy nghĩ gì đó, đột nhiên hai mắt anh ta tỏa sáng: “Vì sao mấy người Hoa Đông có thể biết mấy tin bát quái trong giới giải trí?” “Anh hỏi bọn họ không bằng hỏi em, dầu gì năm đó mẹ em cũng là người đứng đầu trong số danh viện thủ đô.” “Trong hội kia, chuyện có liên quan đến danh viện hẳn mẹ em sẽ biết một chút.” “Anh nói xem năm đó khi Vu Thắng Nam đang l3n đỉnh cao của sự nghiệp lại đột nhiên ẩn lui, thậm chí còn rời khỏi giới giải trí, có thể nói là đột ngột lui nhanh.” “Sau đó bà ta trực tiếp xuất ngoại, mãi đến hai mươi năm sau mới về nước, chuyện này rất đáng được suy tính.” “Chuyện này giao cho em đi, em đi hỏi thăm thử!” Quan Triều Viễn gật đầu. “Đúng rồi anh hai, anh có định nói chuyện này cho chị dâu không?” “Dựa vào loại dung lượng não của cô ấy, anh có nói chuyện này cho cô ấy biết cũng chỉ khiến cô ấy lo lắng vô ích.” Tân Tấn Tài tức giận trợn trắng mắt: “Rõ ràng là anh sợ chị ấy biết sẽ lo lắng, còn cố ý giả như chẳng có gì to tát vậy.” Vừa nhắc tới bát quái, Tần Tấn Tài vô cùng giảo hoạt dùng cùi chỏ đẩy Quan Triều Viễn: “Đúng rồi, em nghe nói Hạ Phi Dương đã trở lại, hơn nữa cô ta còn liên tục ra ra vào vào nhà anh… AI”