Chương 4713 Anh ta còn chưa nói hết lời đã bị Quan Triều Viễn dùng gối đập lên mặt: “Nói nhảm quá nhiều, cút nhanh lên.” “Rốt cục cũng hoàn thành!” Sau khi Tô Lam gắp miếng bánh ngọt cuối cùng được chưng trong lồ ng ra, cô ném đôi đũa, vui vẻ nhảy lên. Nhìn vật phẩm cúng bái rực rỡ muôn màu trước mặt, cô chỉ cảm thấy lệ nóng doanh tròng. Cô không nghĩ tới vậy mà bản thân mình lại có thể làm được thật! “Thật tốt quát” Khăn lau trong tay bị cô kéo xuống, ném thẳng lên bầu trời. Mà vừa lúc đó, từ góc bên kia hành lang có mấy người lớn tuổi đi tới. Chiếc khăn lau kia cứ vậy đập thẳng lên mặt một người trong đó. Chiếc khăn hỗn hợp đủ loại mùi kỳ quái khiến người phụ nữ kia kêu to lên! “Trời ạ, đây là cái gì vậy? Thật bẩn! Thối quái” Vẻ mặt Tô Lam tràn đầy lúng túng đứng ngay tại chỗ. Quan Nhã hầu bên cạnh mấy người phụ nữ tức giận tới mặt mũi trắng bệch: “Tô Lam, có phải cô cố ý quấy rối không?” “Cô mau tới phòng bếp rửa sạch đống bát trong đó cho tôi, bớt ở đây khiến người chướng mắt!” Tô Lam cố nén lửa giận, bởi vì cô biết cúng tế dòng tộc mỗi năm chỉ có một lần như vậy. Cô không muốn ồn ào khó chịu, chờ hôm nay qua đi, cuộc sống của bọn họ sẽ khôi phục an tĩnh thường ngày. “Cô, cháu đi đây, cô đưa mấy trưởng bối tới phòng khách nghỉ ngơi cho khỏe đi!” Mười mấy phút sau, có tiếng cười chói tai truyền tới từ phía phòng khách. “Tô Lam, hết nước trà rồi, tranh thủ qua đây bưng thêm ít nước đi!” “Tô Lam, hoa quả cũng sắp hết rồi, cô đi mua thêm một chút đi!” “Có mấy rác rưởi rớt xuống đất rồi, nhớ phải dọn dẹp một chút…” Đuyt mịal Tô Lam đang rửa chén trong phòng bếp, càng rửa cô càng tức giận. Bởi hôm nay là cúng tế dòng tộc, cho nên một số trưởng bối thân thích ở những nơi khác đều lục tục tới đây. Quan Nhã nói Tô Lam là nữ chủ nhân bên này, cho nên lân cúng tế dòng tộc này do cô phụ trách. Sau khi ném lại những lời này, bọn họ không giúp đỡ cũng thôi đi, hiện tại còn không cho phép Lâm Mộc và hai đứa nhỏ hỗ trợ. Còn nói đây là vinh quang mà chỉ nữ chủ nhân của nhà họ Quan mới có thể có! Một mình Tô Lam bận trước bận sau trong phòng bếp. Bọn họ thì hay rồi, trực tiếp ngồi trong phòng khách rảnh rỗi hàn huyên. Thậm chí bọn họ còn sai sử cô như người hầu trong nhà! Mắt thấy đã sắp đến giờ cơm tối, những người khác trong nhà họ Quan đều đã đến đông đủ. Ngược lại cha và mẹ Quan Triều Viễn vân chậm chạp chưa xuất hiện.