Chương 5078 Khi cô chạy tới cơ sở nhiếp ảnh, vừa mới bước vào phòng nhiếp ảnh đã thấy Nguyễn Phương Thảo đang trốn trong góc, tựa như đang nói chuyện điện thoại với một ai đó. Cũng không biết vì sao mà trong nháy mắt trong đầu Tô Lam liền hiện lên những lời cô đã nói trước khi rời đi, và cả những gì Chiến Lưu Thành đã nói với cô. Trong lòng chợt có một dự cảm đáng ngại đang dần dần dâng lên. Cô càng đi càng gân, lúc rõ ràng có thể nhìn thấy Nguyên Phương Thảo đang nghe điện thoại, trên mặt có cả một tia hông nhuận chậm rãi ửng lên. Hơn nữa biểu cảm trên mặt cũng vô cùng ngượng ngùng. Cô ta còn chưa nói được mấy câu, quay đầu nhìn thấy Tô Lam, thế là vội vàng hạ thấp giọng nói với người ở đầu dây bên kia: “À thì cái gì nhỉ, vậy hẹn gặp lại vào ngày mail” Sau khi nói xong câu này, Nguyễn Phương Thảo liền trực tiếp cúp điện thoại. Cho đến khi màn hình điện thoại di động dần tối đi mà cô ta vẫn giữ nguyên dáng vẻ không nỡ đó. Tay nắm chặt điện thoại di động, biểu cảm trên mặt cũng trở nên vô cùng si mê. “Sao thế Phương Thảo? Gô vừa nói chuyện với ai vậy?” Từ trước đến nay Tô Lam không thích quản việc của người khác nhưng lúc này thật sự là cô không thể kiềm chế được sự lo lăng trong lòng mình, cô tò mò đi tới mở miệng hỏi thăm. Nguyễn Phương Thảo nhìn thấy Tô Lam đi tới thì mới lấy lại tinh thần. “Tô Lam, tốt quá rồi!” Sau đó liền thấy dáng vẻ không thể kiềm chế trạng thái mừng rỡ trong lòng của Nguyễn Phương Thảo. Cô ta thét chói tai một tiếng rồi chạy như bay về phía Tô Lam. Hai tay mở rộng, ôm cô thật chặt vào trong lòng: “Tô Lam, lần này tôi nhất định phải cảm ơn chị thật tử tế, chị thật sự đã giúp tôi rất nhiều!” “Cô nói cảm ơn tôi sao?” Tô Lam bị lời cảm ơn đột ngột của cô ta làm cho đầu óc cũng trở nên mơ hồ. “Tất nhiên rồi!” Nguyễn Phương Thảo dùng sức gật đầu thật mạnh, hai tay cô ta nâng điện thoại lên ngực, khuôn mặt nhỏ bé ửng đỏ. Đôi mắt đó lại càng sáng ngời hơn nữa: “Chị có biết ai vừa gọi cho tôi không?” Tuy rằng Tô Lam không chắc lắm nhưng một góc nào đó trong đáy lòng đã mơ hồ có đáp án: “Là… Chiến Lưu Thành sao?” Sau khi nghe được lời này, Nguyễn Phương Thảo không thể tin được. Cô ta vô cùng mừng rỡ nhìn Tô Lam: “Trời ơi, Tô Lam, chị thật sự rất lợi hại đó, thế mà cũng có thể đoán được!” “Là anh ta thật sao?” Sự bất an trong lòng Tô Lam đã được câu trả lời của Nguyễn Phương Thảo xác nhận ngay tức khắc. Cô vô cùng lo lắng nhìn Nguyễn Phương Thảo vấn đang đắm chìm trong niềm vui mà cuộc điện thoại vừa rồi mang lại, cố gắng không để lộ ra bất kỳ cảm xúc nào: “Vừa rồi anh ta gọi điện đến nói những gì với cô vậy?” Khuôn mặt khá non nớt của Nguyễn Phương Thảo tràn ngập vẻ chờ mong: “Thực ra nói thật lòng thì chỉ cần anh ấy đồng ý gặp tôi một lần thôi là tôi đã cảm thấy cực kỳ cực kỳ thỏa mãn rồi!”