Chương 5082 Tô Lam cắn chặt bờ môi đỏ hồng, nhìn bóng lưng Nguyễn Phương Thảo được Chiến Lưu Thành cẩn thận ôm lên xe, đột nhiên có một loại ảo giác như thể cô sắp ngã xuống hố lửa đến nơi. “Phương Thảo!” Tiếng gọi này của Tô Lam, mang theo một chút cảm xúc lo lắng. Nguyễn Phương Thảo đang xoay người chuẩn bị bước vào trong xe, nghe thấy thì vô thức dừng lại một giây. Cô ngạc nhiên quay đầu lại nhìn sang đây: “Tô Lam, có chuyện gì vậy?” Tô Lam đứng yên tại chỗ, nhất thời đầu óc cô ngây trống rỗng không có gì cả, cũng không biết phải nói gì gì . mới được. Đột nhiên cô nảy ra một ý nghĩ trong đầu, tìm một cái cớ nói: “Ban nãy khi tôi vừa rời đi, hình như tôi nhìn thấy cô làm rơi kịch bản trong phòng thay đồ!” Sắc mặt của Nguyễn Phương Thảo đột ngột thay đổi, bởi vì nội dung của kịch bản đó vẫn chưa được công bố ra bên ngoài, thậm chí đến cả người trong đoàn phim cũng chưa từng xem qua, cũng chưa bắt đầu quay phim. Nếu như không cẩn thận bị rò rỉ ra bên ngoài, thì nó sẽ vô cùng rắc rối. Nguyễn Phương Thảo cảm thấy lo lăng, thậm chí còn không xem cả túi xách của mình, liền xoay người chạy về phía cửa thang máy bên kia. Cô chạy được hai bước mới giật mình nhớ ra, Chiến Lưu Thành vẫn đang đợi mình ở đằng kia. Vì vậy, cô dừng lại bước chân, quay người xoay đầu về phía anh ta hét lên một câu: “Lưu Thành, anh đợi em một chút nhé, em sẽ quay lại nhanh thôi!” Vẻ mặt Chiến Lưu Thành rất lạnh nhạt thờ ơ, anh ta lạnh lùng gật gật đầu: “Em đi đi, anh ở đây chờ em.” Cho đến khi bóng lưng của Nguyễn Phương Thảo hoàn toàn biến mất trong thang máy, Tô Lam mới cau mày sải bước về phía Chiến Lưu Thành. Mà Chiến Lưu Thành đang rảnh rỗi cũng đứng thẳng người dậy, dường như anh ta đã biết trước được rằng Tô Lam nhất định sẽ đi qua đây: “Đã lâu không gặp, quả ớt nhỏ của ii Tôi. Trước sự chào hỏi có chút xấu hổ của Chiến Lưu Thành, Tô Lam không hề có ý định cho anh ta một chút sắc mặt tốt nào cả. Cô cau mày thật chặt, trong giọng nói đầy vẻ không hài lòng: “Chiến Lưu Thành, nếu như anh thực sự là một người đàn ông thực thụ, thì tôi cảm phiền anh đừng vì để đạt được mục đích xấu xa của mình, mà đi lừa dối và đùa giỡn tình cảm của một người phụ nữ, như vậy sẽ khiến người khác khinh thường vô cùng!” Chiến Lưu Thành chỉ đứng tại chỗ như vậy nhìn Tô Lam, cũng không có ý định lên tiếng giải thích. Thấy bộ dạng không nghe vào tai của anh ta, Tô Lam cảm thấy lửa giận trong lòng nhất thời bùng cháy, ngay cả giọng điệu cũng nâng cao lên một chút: “Chiến Lưu Thành, rốt cuộc là anh muốn như thế nào? Nói cho tôi biết, anh đang chơi cái trò gì vậy?” “Tôi đã nói Nguyễn Phương Thảo là bạn của tôi rồi, nếu anh dám làm tổn thương cô ấy, tôi nhất định sẽ không buông tha cho anh đâu!” Cho đến tận lúc này, vẻ mặt của Chiến Lưu Thành dường như mới buông lỏng ra một chút. Khóe miệng anh ta khế cong lên, lộ ra một nụ cười xấu xa. Trên mặt anh ta lộ ra vẻ ái muội, anh †a bước từng bước đến gần Tô Lam. Tô Lam không thể lui về đâu được, chỉ có thể ngẩng đầu lên nhìn anh ta với ánh mắt đầy sự khinh thường.