Chương
Quan Triều Viễn vẫn thấy hơi khó hiểu, ban nãy anh đã định hỏi rồi nhưng tình huống đó không thích hợp để hỏi.
“Kể ra thì dài, ông ấy là em trai của mẹ em. Mẹ em xuất thân là con nhà danh giá nhưng sau đó trốn nhà theo bố em.”
Tô Lam nói rồi thở dài.
“Mẹ em tội nghiệp lắm! Vốn dĩ là cô chủ con nhà giàu, sống trong nhung lụa giàu sang nhưng từ khi đi theo bố em…”
Tô Lam lại nhịn không được thở dài, không muốn nhắc lại chuyện này.
Quan Triều Viễn hôn nhẹ lên trán Tô Lam.
“Anh sẽ không như vậy đâu.”
“Em biết anh sẽ không như vậy.”
“Em tin anh thế hả?”
“Đương nhiên là tin rồi.”
Quan Triều Viễn lại muốn sán lại hôn Tô Lam nhưng Tô Lam dứt khoát ngả người ra sau nên ý định của anh không thực hiện được.
“Sao anh không hỏi em tại sao nhất quyết phải đưa Tiểu Kiệt đi?”
“Hỏi em làm gì, em muốn đưa đi thì đưa đi thôi.”
Quan Triều Viễn không quan tâm đến những việc này.
Tô Lam cũng nể Quan Triều Viễn, rất nhớ Quan Triều Viễn, lúc giằng co với Hoắc Vũ Long, anh không hỏi cô tại sao lại muốn đưa Hoắc Tư Kiệt đi.
“Em muốn đưa đi thì đưa đi, thích làm gì thì làm à?”
“Đương nhiên rồi, người phụ nữ của anh mà, đương nhiên thích làm gì thì làm.”
Quan Triều Viễn ra vẻ cưng chiều.
“Vậy em muốn làm chuyện xấu, anh cũng để em làm chuyện xấu à? Làm chuyện xấu anh cũng giúp em luôn?”
Quan Triều Viễn gật đầu không hề do dự.
“Em muốn làm chuyện xấu anh vẫn sẽ giúp em, em muốn giết người anh đưa súng cho em, nhưng thôi đi vậy. Em muốn giết ai anh giết thay em là được, anh sợ làm em giật mình.”
Sự cưng chiều bất chấp này làm Tô Lam thấy ấm lòng.
Tô Lam rúc vào lòng Quan Triều Viễn.
“Nhưng tại sao cậu em lại muốn bắt cóc em? Muốn nhận em thì tìm em chẳng phải tốt hơn à?”
Lòng Tô Lam giật thót.
“Em nói ra anh đừng giận nhé.”
“Sao thế?”
Tô Lam suy nghĩ cẩn thận, hơi do dự và rối rắm.
Quan Triều Viễn đột nhiên có linh tính không lành.
“Cậu em nói anh là ma cà rồng, không cho em ở bên cạnh anh, bảo em ly hôn với anh.”
Mắt Quan Triều Viễn loé lên một tia kinh ngạc.
Nhưng Tô Lam vừa mới dứt lời đã nâng mặt Quan Triều Viễn lên, hôn lên môi anh.