Chương
Hoắc Tư Kiệt lo lắng cũng hợp lý.
“Em yên tâm đi, chắc là vài ngày nữa ông ấy sẽ hết giận thôi. Chị sẽ liên lạc với ông ấy, bây giờ ngủ một giấc thật ngon trước đã, sáng mai chúng ta sẽ bay về thành phố Z.”
“Ừm.”
An ủi Hoắc Tư Kiệt xong, bây giờ Tô Lam mới phát hiện Quan Triều Viễn đã ra khỏi phòng tự lúc nào.
Tô Lam về phòng của mình và Quan Triều Viễn, phát hiện anh đang ngồi trên giường chơi game trên điện thoại.
“Sao anh chưa ngủ?”
Quan Triều Viễn không thèm để ý đến cô.
“Sao vậy? Anh về lúc nào sao em không biết.”
Vẫn không thèm để ý đến cô.
Quan Triều Viễn chỉ cúi đầu bấm điện thoại.
“Đang bình thường mà anh giận gì vậy? Vài ngày rồi không gặp, mới gặp là giận!”
“Em cũng biết là mấy ngày rồi mình không gặp, mới gặp nhau em và người đàn ông khác đã… cởi trần, lại còn tán gẫu, bôi thuốc nữa!”
Tô Lam chớp mắt, thì ra là giận chuyện này.
Người đàn ông này đúng là gì cũng ghen được!
“Gì mà cởi trần vừa tán gẫu vừa bôi thuốc? Tiểu Kiệt đâu phải người ngoài, thằng bé là em họ của em, hơn nữa vì cứu em nên mới bị đánh, đương nhiên em phải bôi thuốc giúp thằng bé rồi.”
“Không có em họ gì cả, em họ cũng là đàn ông! Em nhìn cậu ta cởi trần là không được rồi! Phàm là đàn ông là không được! Anh không nên đưa cậu ta về!”
Quan Triều Viễn hối hận muốn xanh ruột.
Tại sao lại đưa cậu em họ này về? Có phải lúc đó não anh bị úng nước nên mới đồng ý cho Tô Lam đưa đàn ông khác về không.
“Gì mà cởi trần? Anh có thể đừng nói một cách nghiêm trọng vậy không, chỉ bôi thuốc thôi mà.”
Tô Lam nể Quan Triều Viễn thật sự, vậy mà anh cũng ghen cho bằng được?
Quan Triều Viễn kéo Tô Lam vào lòng mình.
“Đàn ông khác để trần em không được nhìn, chỉ được nhìn của anh thôi! Của anh thì em cứ nhìn thoải mái, của người khác thì liếc mắt thôi cũng không được!”
Giọng Quan Triều Viễn vừa kiêu căng vừa ngang ngược.
“Được rồi được rồi, không nhìn của người khác, chỉ nhìn của anh thôi được chưa?” Tô Lam bất lực chịu thua.
“Bây giờ anh cho em xem ngay!”
Nói rồi Quan Triều Viễn bắt đầu cởi quần áo của mình, mục đích cực kỳ rõ ràng!
Tô Lam vội vàng nhào vào lòng Quan Triều Viễn.
“Sao vậy, không muốn xem? Hay em muốn…”
“Em muốn ôm, em nhớ anh.”
Nghe câu này, lòng Quan Triều Viễn ngất ngây.
“Anh cũng nhớ em nên nhân cơ hội này nhanh lên nào!”
Quan Triều Viễn ôm Tô Lam lên giường, tiện thể đè lên.