Chương
“Thế nào, gọi anh là anh rể nên anh vui thế hả?”
Quan Triều Viễn nhìn sang.
“Có gì đâu mà vui, về nhà thôi!”
“Nghĩ một đằng nói một nẻo, rõ ràng là vui lắm.”
Tô Lam lẩm bẩm một câu rồi nắm tay Quan Triều Viễn rời khỏi sân bay.
Cũng may bây giờ trời còn khá sớm, cô cũng đã chuẩn bị từ trước nên sẽ không bị người khác chụp lại hoặc nhận ra.
Hai người lên xe về nhà.
Cuối cùng Tô Lam cũng yên tâm, quay về rồi, lại có thể tiếp tục ở bên Quan Triều Viễn.,
“Tô Lam, khoảng thời gian này em đừng đóng phim, ở nhà một lúc đi, được không?”
Đương nhiên Tô Lam biết Quan Triều Viễn đang nghĩ gì.
“Biết rồi, chăm giám đốc của chúng ta, có phải uất ức muốn chết rồi không?”
“Biết anh uất ức là được! Về nhà phải đền bù đàng hoàng cho anh!”
Quan Triều Viễn vừa nói vừa mập mờ chọc lên ngực Tô Lam.
Khu Rainbow.
Cuối cùng cũng về đến nhà, dường như Quan Triều Viễn bỗng nhớ đến chuyện gì đó.
“Hay là hôm nay chúng ta đừng ở bên này? Đến…”
“Không ở bên này thì ở bên nào? Đến nhà rồi, chẳng lẽ lại không vào?”
Tô Lam nói rồi mở cửa ra ngay.
“Đừng!”
Mới vừa bước vào cửa là Tô Lam đã thấy Tiêu Mạch Nhiên đứng ở cửa nhà bếp, trên người đeo chiếc tạp dề mà cô đã từng đeo.
Mặt Quan Triều Viễn đau khổ.
Tiêu đời rồi!
Thấy Tiêu Mạch Nhiên ở nhà mình, Tô Lam vẫn hơi ngạc nhiên.
Tiêu Mạch Nhiên thì thoải mái tự nhiên.
“Hai người về rồi hả? Tôi đã nấu bữa sáng xong rồi, có muốn ăn chút không?”
Trông cứ như Tiêu Mạch Nhiên mới là bà chủ của ngôi nhà này.
Quan Triều Viễn không nói gì, anh cũng không biết nên nói gì.
Hai ngày nay anh chỉ nghĩ là thế nào để đưa Tô Lam về nên quên béng chuyện Tiêu Mạch Nhiên vẫn còn ở đây.
“Được thôi, đúng lúc em cũng đói, cơm trên máy bay em ăn không nổi.”
Tô Lam sờ bụng mình rồi đi về phía phòng ăn.
“A Viễn, anh cũng ăn chung đi.”
Tiêu Mạch Nhiên vui vẻ nói.
“Được.”
Quan Triều Viễn đành phải gồng mình bước vào phòng ăn, ngồi bên cạnh Tô Lam, vì Tiêu Mạch Nhiên đang ở đây nên anh không tiện giải thích với Tô Lam.