Chương
“Sao đột nhiên cô lại đến đây, cũng chẳng nói với tôi tiếng nào, tôi còn tưởng là phóng viên, suýt chút nữa bảo người ta đuổi cô đi rồi.”
Tiêu Mạch Nhiên cười hơi giả tạo.
“Em cũng quyết định đột ngột đến thôi, sức khỏe chị thế nào rồi? Đỡ hơn chưa?”
“Tôi đỡ nhiều rồi.”
“Em không có chuyện gì nên đến thăm chị, mang đến cho chị vài thực phẩm bồi bổ nữa, mấy thứ này đều để bồi bổ khí huyết, rất tốt cho sức khỏe.”
Tô Lam bảo Lê Hoa đưa thực phẩm bồi bổ lên.
“Cô đúng là khách sáo quá, hôm nay ở lại cùng ăn trưa nhé?”
Tiêu Mạch Nhiên niềm nở mời, như thể cô ta mới là nữ chủ nhân ở đây.
“Không được.”
Lê Hoa hắng giọng.
“Mợ chủ, chúng ta nên về rồi, phải về chuẩn bị bữa trưa cho cậu chủ, nếu không trưa nay cậu chủ đói mất, một bữa cơm cậu chủ cũng không thể xa mợ được!”
Lê Hoa nói to.
Tô Lam nháy mắt với Lê Hoa nhưng Lê Hoa phớt lờ.
Vẻ mặt Tiêu Mạch Nhiên hơi gượng gạo.
“Chị Mạch Nhiên, chị đừng nghe Lê Hoa nói linh tinh. Trưa em còn có việc, em đi trước nhé, chị nghỉ ngơi cho khỏe đi.”
Vương Vĩ tiễn Tô Lam và Lê Hoa ra cổng.
Trên đường về, Tô Lam vẫn luôn cau mày không nói gì.
Lê Hoa bĩu môi.
“Mợ chủ, có phải tôi nói sai gì không?”
Tô Lam không phê bình Lê Hoa.
“Lê Hoa, tôi đến không phải để ra vẻ ta đây, tôi thật lòng đến để thăm chị Mạch Nhiên, Triều viễn sắp xếp để chị Mạch Nhiên ở đây chắc chắn là có lý do của anh ấy.”
Lê Hoa hơi không phục.
“Cậu chủ có thể có lý do gì chứ? Rõ ràng là ăn trong bát nhìn trong nồi mà!” Lê Hoa lẩm bẩm.
“Triều viễn từng nói với tôi anh ấy nợ chị Mạch Nhiên một ân tình, có lẽ sắp xếp để chị ấy ở đây là đang trả lại ân tình đấy. Là anh ấy nợ người ta, tôi là vợ của anh ấy nên cùng anh ấy trả nợ, vì vậy tôi mới đến thăm chị Mạch Nhiên.”
Giọng Tô Lam không hề trách móc.
“Mợ chủ, mợ tin cậu chủ đến thế sao?”
“Tất nhiên rồi, anh ấy là chồng tôi, tôi không tin anh ấy thì tin ai? Nhưng hình như lần này tôi đi sai rồi…”
Tô Lam vô cùng buồn phiền.
“Đi sai?”
“Chuyện hôm nay ầm ĩ như thế, tôi cũng không ngờ người giúp việc ở đó đều xem chị Mạch Nhiên là mợ chủ, thế thì giống như tôi đang cố ý vậy. Tôi lo chị Mạch Nhiên sẽ hiểu lầm, hơn nữa những gì cô nói…”
Tô Lam đỡ trán.
Dường như hôm nay cô thật sự không nên đến.