Chương
Thực ra Quan Triều Viễn định nói với Tô Lam sự thật, anh lo sau khi cô biết sẽ sợ hãi, chạy trốn, cho nên cởi quần áo sẽ an toàn hơn.
“Thế chúng ta có xem phim không nào? Có cần anh đổi sang phim heo không?”
Quan Triều Viễn lập tức nói sang chuyện khác.
“Đổi cái gì mà đổi, mau xem đi!” Tô Lam liếc Quan Triều Viễn một cái.
Quan Triều Viễn tắt đèn, ấn nút điều khiển từ xa, phim bắt đầu chiếu.
Hai người nằm trên giường, trong bầu không khí như vậy đúng là cảm thấy khá lãng mạn.
Tô Lam tựa đầu vào vai Quan Triều Viễn.
Quan Triều Viễn xem say sưa, dù bộ phim này anh đã xem rất nhiều lần.
Khi anh quay sang nhìn Tô Lam, phát hiện Tô Lam đã nhắm tịt mắt!
“Em ngủ rồi à?”
Tô Lam giật mình, cô dụi mắt, ngượng ngùng lè lưỡi với Quan Triều Viễn.
“Trong phòng tối như hũ nút, lại còn nằm trên giường nên em hơi buồn ngủ.”
Nói xong, cô ngáp một cái.
“Xem phim mà em cũng ngủ được? Em không tò mò về tình tiết tiếp theo hay sao?”
Quan Triều Viễn nhíu mày, ấn vùng giữa hai đầu mày của Tô Lam.
“Em xem phim này rồi nên không tò mò.”
“Em xem rồi? Em xem hết rồi sao?” Quan Triều Viễn hết sức ngạc nhiên.
“Hồi học đại học em xem rồi.”
Quan Triều Viễn bỗng căng thẳng.
“Vậy em… Có cảm nhận gì?”
Tô Lam chớp mắt mấy cái.
“Em không thích cốt truyện tình yêu huyễn tưởng này lắm.” Tô Lam trả lời thành thật.
Khi cô biết Quan Triều Viễn muốn xem “Chạng vạng” cùng cô, cô cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
Dù sao Tô Lam cảm thấy chỉ có con gái mới thích xem kiểu cốt truyện tình yêu mang sắc thái chủ nghĩa lãng mạn này.
Nhưng Quan Triều Viễn còn xem cả chương trình truyền hình thực tế yêu đương thì việc anh thích xem thể loại phim này cô cũng không lấy làm lạ.
“Cốt truyện tình yêu huyễn tưởng?”
“Đúng vậy, chẳng lẽ anh không thấy huyễn tưởng sao? Con người yêu ma cà rồng, một con người đi vào một gia tộc ma cà rồng, còn được một người sói yêu, thực ra em rất bội phục đầu óc của biên kịch, nhưng em thật sự không thích thể loại phim này lắm.”
“Em không cảm thấy tình yêu của họ vô cùng cảm động sao?”
Tô Lam không nghĩ như vậy.
“Em là một người có tam quan rất ngay thẳng, tình yêu như vậy cảm động lắm sao? Em lại cảm thấy là hại người hại mình.”
Tô Lam chống cằm nói.
“Vì sao em lại nói vậy?”
Nụ cười trên mặt Quan Triều Viễn đã vụt tắt, mỗi sợi dây thần kinh của anh đều căng thẳng vô cùng.