Chương
“Giờ nghĩ lại cũng thấy thần kỳ thật đấy, bây giờ Tiểu Viễn đã lớn bằng cô ấy rồi mà cô ấy vẫn còn trẻ trung xinh đẹp.”
Đó là điểm tốt của ma cà rồng, đồng thời cũng là nỗi bi ai của ma cà rồng.
“Gia tộc Butt có ý định làm thông gia với nhà chúng ta.”
Sắc mặt của Mục Chỉ Huyên thay đổi.
“Thật ư? Đâu phải họ không biết thật ra Tiểu Viễn… thằng bé không hoàn toàn là ma cà rồng, không có được năng lực mạnh mẽ như ma cà rồng, lẽ nào gia tộc Butt chịu tiếp nhận nó ư?”
Gia tộc Butt là gia tộc ma cà rồng lớn nhất ở phương Tây, gia tộc này chỉ nguyện ý tiếp nhận ma cà rồng có năng lực xuất chúng.
Vì vậy Mục Chỉ Huyên mới ngạc nhiên đến thế.
“Họ sẵn lòng tiếp nhận thằng bé, chính họ chủ động nhắc đến việc này. Nghe nói bởi vì Daisy thích Tiểu Viễn, nghe nói từ nhỏ đã thích thằng bé.”
Mục Chỉ Huyên rúc vào lòng Quan Hạo.
“Nếu Tiểu Viễn đồng ý thì dĩ nhiên là chuyện tốt.”
“Đến bây giờ Tiểu Viễn còn không bộc lộ siêu năng lực, chưa biết chừng thằng bé hoàn toàn không có. Nó không có năng lực của ma cà rồng, cho nên cần có một gia tộc mạnh bảo vệ nó. Nếu có thể kết thân với gia tộc Butt, ít nhất khi nào em muốn gặp con trai cũng có thể gặp được.”
Quan Hạo luôn biết suy nghĩ của Mục Chỉ Huyên, có người phụ nữ nào không muốn con cái ở bên cạnh mình đâu?
Để bảo vệ Quan Triều Viễn, họ đã đưa anh đến xã hội loài người ngay khi còn rất nhỏ.
Năng lực của anh mạnh hơn con người, ít ra anh sẽ không gặp phải điều gì bất lợi ở xã hội loài người.
“Nếu như vậy dĩ nhiên là tốt nhất, nhưng giờ em lo Tiểu Viễn không chịu đồng ý.”
“Nó không đồng ý cũng phải đồng ý!”
“Anh tuyệt đối đừng tỏ thái độ cứng rắn với thằng bé, chúng ta có lỗi với nó.”
Quan Hạo vuốt tóc Mục Chỉ Huyên.
“Được rồi, chúng ta ngủ thôi, hôm khác lại nói chuyện này sau.”
Mục Chỉ Huyên gật đầu.
Tuy họ không cần ngủ để bổ sung thể lực, nhưng hai vợ chồng vẫn duy trì thói quen làm việc và nghỉ ngơi của con người.
Trong thế giới bóng tối.
Quan Triều Viễn bị giam cầm, trên người anh loang lổ những vết máu màu xanh lam.
Tô Lam đứng trước mặt anh, cô giơ một chiếc răng rất lớn lên.
“Giết hắn!”
“Giết hắn!”
“Tô Lam, cắm chiếc răng vào trái tim hắn!”
“Tô Lam, mau làm theo lời tôi! Làm như thế hắn sẽ chết!”
“Hắn là ma cà rồng, không phải con người!”
…
“Á!”
Mục Chỉ Huyên bừng tỉnh khỏi cơn mơ, bà vuốt ngực, vẫn chưa hết kinh hãi.