Chương
Lúc này Tô Lam mới định thần lại, vội vàng lắc đầu rồi nói chuyện Tô Kiêm Mặc muốn mở phòng thiết kế thời trang cho Mạnh Gia Gia.
“Chuyện này em tìm chị là đúng rồi!”
Lúc này Tô Lam mới nhớ Mạnh Gia Gia cũng là một nhà thiết kế, hơn nữa còn là người đã hoạt động trong lĩnh vực thời trang nhiều năm, nên có lẽ chị ấy sẽ hiểu những vấn đề này.
“Chị Gia Gia, thật sự có thể sao?”
“Đương nhiên là được, chị thấy rất có sáng tạo! Mấy năm nay trong giới thiết kế đúng là có chút không ổn định, rất nhiều người chạy theo trào lưu, không có sáng tạo. Ngược lại, những sinh viên non nớt kia có nhiều ý tưởng hơn.”
Tô Lam đột nhiên trở nên phấn khích.
“Vậy bây giờ em có thể làm gì? Em trai em thực sự rất muốn có một studio. Em nhất định phải giúp thằng bé, giúp nó và bạn học của nó cùng thực hiện ước mơ.”
Mạnh Gia Gia nhìn Tô Lam rồi mỉm cười.
“Nói đến em trai mà em vui thế, chị thấy em nhắc đến bạn trai cũng không vui thế này. Em không sợ bạn trai ghen à?” Mạnh Gia Gia nói đùa.
Trong nụ cười của Tô Lam mang theo chút xấu hổ.
“Em chỉ có một đứa em trai, từ nhỏ hai chị em đã sống nương tựa vào nhau, mà thằng bé lại bị bệnh nên…”
“Chị hiểu, chị nói đùa với em thôi mà em lại coi là thật. Nhưng Tô Lam này, chị có thể giúp em bất cứ điều gì trong việc mở phòng thiết kế thời trang, nhưng chị không thể góp vốn cùng em. Em cũng biết chị có phòng thiết kế thời trang riêng của mình, chị cũng hợp tác với người khác, nếu chị hợp tác với em nữa thì thiếu đạo đức nghề nghiệp quá.”
“Em hiểu mà chị Gia Gia! Chị có thể giúp em là em đã vui lắm rồi!”
Mạnh Gia Gia gật đầu.
“Nếu em tin chị thì cứ giao hết cho chị, chị sẽ lo giúp em, khi nào đi vào nề nếp rồi em tiếp quản là được.”
Tô Lam gật đầu như gà mổ thóc, từ trước đến nay cô không giỏi kinh doanh, nhưng có Mạnh Gia Gia, cô không phải lo lắng bất cứ điều gì.
“Chị Gia Gia, kinh phí đầu tư ban đầu cần khoảng bao nhiêu?”
“Nếu em muốn làm một văn phòng ổn thì ít nhất phải có năm triệu.”
“Năm triệu?” Tô Lam nghe thấy con số này cũng giật nảy mình.
Mặc dù cô có thể bỏ ra số tiền này, nhưng trong tay cô cũng chỉ có từng đó, không dư nhiều.
“Những sinh viên kia không có danh tiếng, nếu em chỉ làm theo yêu cầu thì sẽ bị lỗ! Vậy nên em cần phải làm thành phẩm để quảng bá thị trường, như vậy mới không bị lỗ đến mức không thu hồi được vốn.”
Tô Lam gật đầu, cảm thấy Mạnh Gia Gia nói rất có lý.
Không phải ngôi sao nào cũng có thể giống cô, mặc những trang phục của các nhà thiết kế không có danh tiếng.
“Hơn nữa Tô Lam à, chị phải nhắc nhở em rằng điều quan trọng nhất của phòng thiết kế thời trang là nhà thiết kế. Nhà thiết kế nổi tiếng thì kiểu gì cũng bán được, nhưng nếu là những sinh viên chưa có kinh nghiệm nhiều thì không dễ đâu, em phải chuẩn bị tâm lý.”
“…”
“Chị sẽ giúp em chuẩn bị mọi thứ để em không đến nỗi lỗ vốn, nhưng chưa chắc đã kiếm được nhiều tiền.”