Chương
“Trang phục của Tô Lam được nhà thiết kế nào thiết kế vậy? Sao tôi chưa thấy bao giờ?”
“Tôi cũng chưa thấy bao giờ, nhưng nó đẹp quá!”
“Nghe nói bộ lễ phục này không phải do nhà thiết kế nào thiết kế, mà là sinh viên khoa thiết kế thời trang của Học viện Mỹ thuật thiết kế đó.”
“Hả? Sao có thể như thế? Trang phục sinh viên thiết kế mà cũng mặc lên người được hả? Thật quá mất mặt!”
“Sao lại mất mặt? Mọi người đang ủng hộ sinh viên đại học khởi nghiệp, đêm hội từ thiện lần này cũng có dự án này!”
Nói như vậy, mọi người bắt đầu rối rít kính nể Tô Lam, dù sao không phải nữ ngôi sao nào cũng có can đảm mặc những trang phục do người không nổi tiếng thiết kế để bước lên thảm đỏ!
Lần này, cặp đôi xuất hiện trên thảm đỏ cuối cùng là vợ chồng Mộ Dung Dịch và Tô Nhược Vân.
Hai người giống như một cặp vợ chồng song sinh dính liền, thường xuyên tham gia sự kiện cùng nhau, đương nhiên cũng nổi tiếng hơn nhiều.
Hai người mặc trang phục đôi, máy ảnh chĩa vào họ chụp liên tục, không nghi ngờ gì đây chính là cặp đôi nổi bật nhất trên thảm đỏ!
Sau khi phần thảm đỏ kết thúc, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới chính thức bắt đầu buổi tiệc từ thiện.
Tô Lam vào nhà vệ sinh.
Khi đi ra, cô tình cờ nhìn thấy Mộ Dung Dịch cũng đang ở cửa.
Tô Lam đã không còn nhớ lần cuối mình nhìn thấy Mộ Dung Dịch là khi nào.
Cô chỉ nhớ Mộ Dung Dịch đã ủng hộ vợ anh ta là Tô Nhược Vân trên Weibo, thậm chí còn khiển trách lời cô nói.
“Đã lâu không gặp, Tô Lam, gần đây em sống tốt không?”
Giọng điệu Mộ Dung Dịch rất dịu dàng, vẻ mặt có chút cô đơn.
“Cảm ơn anh luôn cùng vợ hắt nước bẩn lên người tôi, bây giờ tôi đang sống cực kỳ tốt.”
Tô Lam cười khẩy.
Mộ Dung Dịch rũ mi mắt, trong mắt hiện lên một tia áy náy.
“Những chuyện đó tôi cũng chỉ vì bất đắc dĩ thôi.”
“Bất đắc dĩ? Hay cho câu bất đắc dĩ của anh, đến bây giờ tôi mới biết, thì ra bất đắc dĩ là có thể mở mắt nói mò!”
Tô Lam không hề khách sáo, cô đã không còn muốn dính dáng gì đến Mộ Dung Dịch nữa.
“Tô Lam, tôi biết những lời bàn sau hôn lễ rất bất lợi với em, nhưng chẳng phải cũng không ảnh hưởng gì đến em sao? Nếu có thì em cứ nói với tôi, giúp được tôi nhất định sẽ giúp.”
Ánh mắt Mộ Dung Dịch chân thành, cũng chính vì lần hôn lễ đó mà cuối cùng anh ta cũng nhìn rõ một số chuyện.
Nhưng vì lợi ích của công ty, anh ta không thể không làm vậy.
“Được, nếu anh thật sự muốn giúp tôi thì anh đăng lên Weibo, hoặc mở một buổi họp báo nói rằng những gì tôi nói ở hôn lễ là sự thật, có thể tôi còn cảm ơn anh đấy!”
Tô Lam muốn rời đi, nhưng Mộ Dung Dịch đã cầm lấy cánh tay cô.
“Chúng ta nhất định phải như vậy sao? Lẽ nào ngay cả bạn bè cũng không làm được?”