Chương
Nếu là ma cà rồng, dù mấy ngày không ăn cũng không ảnh hưởng gì lớn đến cơ thể họ.
Còn kết hợp giữa con người và ma cà rồng như Quan Triều Viễn một hai ngày vẫn có thể chịu được, nhưng đã bốn ngày trôi qua rồi.
Quan Triều Viễn bị trói trên cây, đầu cúi xuống, không nói gì.
Hai ngày trước anh còn có thể hò hét và lý luận với Quan Hạo, hai ngày nay hoàn toàn ỉu xìu rồi.
Mục Chỉ Huyên chạy tới dưới gốc cây lớn.
“Tiểu Viễn, Tiểu Viễn, con sao rồi?”
Quan Triều Viễn chậm rãi mở mắt ra.
Mục Chỉ Huyên trèo lên cây, đến bên cạnh Quan Triều Viễn, trên tay còn cầm hai miếng bánh mì.
“Tiểu Viễn, nghe lời mẹ đi, con ăn chút gì đi, con cứ tiếp tục như vậy thì không được đâu!”
Mục Chỉ Huyên vẫn mềm lòng, xót con trai mình.
Quan Triều Viễn khó khăn lắc đầu, môi của anh đã hoàn toàn nứt nẻ rồi.
“Sao con lại cứng đầu như vậy! Con nhận lỗi với bố con thì chuyện này sẽ qua thôi, được không?”
“Mẹ, mẹ không cần khuyên con… Nếu mẹ thực sự muốn tốt cho con thì mẹ lấy điện thoại di động của con gửi tin nhắn cho Tô Lam. Cô ấy đã nhiều ngày không nhận được tin tức của con rồi, sẽ rất lo lắng.”
Mục Chỉ Huyên không thể tin được nhìn Quan Triều Viễn.
Bây giờ anh đã ở trong tình trạng này rồi thế mà vẫn nghĩ đến cô gái đó.
“Tiểu Viễn, cô gái kia thật sự quan trọng với con như vậy sao?”
“Vâng.”
“Nhưng mà, tiên đoán của mẹ không sai, cô ấy nhất định sẽ giết chết con, chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép chuyện này xảy ra!”
Quan Triều Viễn cố gắng nâng mắt lên nhìn Mục Chỉ Huyên.
“Mẹ, lúc đầu khi mẹ bảo con cưới cô ấy còn nói là mẹ tiên đoán được cô ấy sẽ giải được phong ấn trên người con, nhưng phong ấn trên người con bây giờ vẫn chưa được giải.”
“Mẹ…”
Mục Chỉ Huyên không biết phải nói gì, đúng là bà có năng lực tiên đoán, nhưng khi nào thì cảnh tượng tiên đoán này xảy ra thì bà không thể kiểm soát được.
“Mẹ, con, con…”
Quan Triều Viễn còn muốn nói gì đó, nhưng anh không có chút sức lực nào.
Cuối cùng gục đầu xuống ngất đi!
“Tiểu Viễn!”
Mục Chỉ Huyên vội vàng gọi Quan Hạo tới thả Quan Triều Viễn từ trên cây xuống rồi đưa anh trở về phòng.
Quan Hạo đã mời Trịnh Càn đến, trước khi biến thành ma cà rồng, Trịnh Càn là một bác sĩ rất giỏi.
Anh ta kiểm tra các triệu chứng của Quan Triều Viễn rồi bước ra khỏi phòng ngủ.
“Cậu chủ Quan không có vấn đề gì nghiêm trọng, do mấy ngày nay không ăn không uống nước mới vậy. Cơ thể của cậu ấy khác với chúng ta, cho cậu ấy uống nước và ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi sẽ bình phục thôi.”
“Cảm ơn bác sĩ Trịnh.” Mục Chỉ Huyên gật đầu với Trịnh Càn.