Chương
Vì những gì mà Mục Chỉ Huyên nói ngày hôm đó, Quan Hạo và Mục Chỉ Huyên vẫn luôn chiến tranh lạnh, nói là chiến tranh lạnh không bằng nói là họ đã không biết phải đối mặt với đối phương như thế nào nữa rồi.
Đêm khuya.
Quan Hạo vẫn đang đọc sách trong phòng làm việc, Mục Chỉ Huyên mặc một bộ váy ngủ hai dây màu đỏ mở cửa bước vào.
Dù đã mấy chục năm trôi qua rồi, nhưng vóc dáng của bà vẫn hoàn hảo và vô cùng gợi cảm.
Còn nhớ trong đêm tân hôn của họ, Mục Chỉ Huyên cũng mặc bộ váy ngủ hai dây màu đỏ như vậy, lần đó họ đã dây dưa cả tháng.
“Anh chưa ngủ à?”
“Anh đi ngủ luôn đây.” Quan Hạo lập tức cất sách đứng dậy.
Hai người cùng nhau trở về phòng ngủ.
Nằm ở trên giường, Mục Chỉ Huyên đến gần Quan Hạo.
“Huyên Huyên, có phải em hối hận rồi không?” Giọng Quan Hạo trầm thấp.
“Không đâu.”
Lúc này Mục Chỉ Huyên mới nhận ra rằng điều bà vô tình nói ra ngày hôm đó tàn nhẫn như thế nào đối với Quan Hạo.
“Huyên Huyên, là anh có lỗi với em, nếu như lúc đó anh kịp thời thu tay thì có lẽ em đã sống một đời bình yên rồi, mà bây giờ, em chỉ có thể…”
Quan Hạo vốn cho rằng đây là kết cục tốt nhất.
Mục Chỉ Huyên biến thành ma cà rồng, cũng giống như ông ấy trẻ mãi không già, họ có thể ở bên nhau mãi mãi, là mãi mãi theo đúng nghĩa.
Nhưng cho đến ngày Mục Chỉ Huyên nói những lời đó, ông ấy mới nhận ra rằng mọi thứ chỉ là do ông ấy đơn phương tình nguyện.
“Những gì em nói ngày hôm đó hơi nặng nề, em xin lỗi anh.”
“Không, người nên xin lỗi là anh, Huyên Huyên, anh không nên biến đổi em thành ma cà rồng.”
Mục Chỉ Huyên che miệng Quan Hạo.
“Đừng nói nữa, chỉ cần có thể ở bên cạnh anh, em là gì cũng không quan trọng. Em chỉ cảm thấy thật không công bằng đối với con trai của chúng ta.”
Quan Hạo thở dài.
“Anh không cảm thấy Tiểu Viễn là người đáng thương nhất trên thế giới sao? Thằng bé không phải là ma cà rồng, cũng không phải là con người, dù ở cùng ma cà rồng hay con người thì thằng bé cũng sẽ không hạnh phúc. Cuộc đời của thằng bé không có lối thoát.”
Quan Hạo nhẹ nhàng vuốt ve lưng của Mục Chỉ Huyên: “Chúng ta sẽ nghĩ cách, nhất định sẽ có cách thôi.”
Mục Chỉ Huyên dựa vào ngực Quan Hạo, ngẩng đầu nhìn rồi hôn lên môi ông ấy.
Ma cà rồng sẽ không bao giờ thỏa mãn nhu cầu về sinh lý, họ có thể liên tục làm việc đó mà không thấy mệt mỏi.
Quan Triều Viễn nhân lúc này rời đi.
Khu Rainbow, thành phố Z.
Trước khi đi ngủ, Tô Lam lại vào Weibo.