Chương
Nửa đêm, họ nhìn nhau.
Cuối cùng cũng gặp lại rồi.
Có quá nhiều điều muốn nói nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Tô Lam không biết phải nói gì, Quan Triều Viễn càng không biết nói gì.
Nhìn như vậy, Tô Lam không khỏi đỏ mặt, ngượng ngùng cúi đầu.
Quan Triều Viễn nâng cằm Tô Lam lên và hôn lên môi cô.
Mặc dù anh đã rất sốt ruột rồi, nhưng vẫn nhẹ nhàng ma sát đôi môi mềm mại của cô từng chút một, Tô Lam cũng nhẹ nhàng đáp lại.
Nụ hôn đoàn tụ sau khoảng thời gian dài đặc biệt quý giá.
Nỗi nhớ nhung bao ngày qua chồng chất lên nhau, khơi dậy tất cả dục vọng trong cơ thể Quan Triều Viễn.
Bây giờ vừa châm ngòi anh liền bốc cháy.
Nụ hôn dài nóng ẩm lập tức khơi dậy dục vọng trong cơ thể anh!
Đôi bàn tay to lớn của anh trở nên không yên phận.
Tô Lam cũng đắm chìm trong nụ hôn của Quan Triều Viễn, nhưng cô vẫn còn chút lý trí!
Cô lập tức bắt lấy bàn tay đang không yên phận của Quan Triều Viễn.
“Đừng…”
Quan Triều Viễn thở dốc nhìn Tô Lam.
“Sao vậy? Anh muốn…”
Khuôn mặt của Tô Lam hiện lên vẻ khó xử.
“Em… em đến tháng…”
Đây giống như một chậu nước lạnh dội thẳng từ đỉnh đầu xuống, khiến tim lập tức lạnh đi.
Quan Triều Viễn vỗ trán.
Tô Lam cũng cảm thấy rất có lỗi, kinh nguyệt này sớm không đến muộn không đến, lại đến đúng vào lúc Quan Triều Viễn trở về!
Hơn nữa hôm nay mới là ngày đầu tiên, có nghĩa là Quan Triều Viễn sẽ phải chịu đựng một tuần nữa!
“Sao lại đáng ghét như vậy!”
“Em cũng có muốn như vậy đâu.” Tô Lam còn cảm thấy mình rất oan ức, cô cũng không thể kiểm soát được loại chuyện này.
“Không phải anh nói em đáng ghét, anh nói kinh nguyệt của em đáng ghét! Chuyên đối đầu với anh!”
“Được rồi, đã rất muộn rồi, ngủ đi.”
Tô Lam đến tháng, sợ rằng buổi tối sẽ không thể thân mật được rồi.
“Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?” Quan Triều Viễn nhỏ giọng hỏi.
Tô Lam cẩn thận duỗi ra một ngón tay.
“Ngày thứ nhất?” Quan Triều Viễn rống lên.
“Anh nói nhỏ thôi, mọi người đã đi ngủ rồi!”
“Đi ngủ, đi ngủ!” Quan Triều Viễn kéo chăn nằm lên giường.
Tô Lam nằm dựa bên cạnh anh.