Chương
“Chắc chắn là bốn cái, tôi không nhớ nhầm đâu! Tôi vẫn còn buồn ngủ lắm, tôi đi ngủ đây, nếu không có việc gì thì tôi cúp máy.”
Tiếng ngáp của Dạ Bân truyền qua điện thoại.
Tô Lam chuẩn bị rời khỏi phòng ngủ, Quan Triều Viễn lập tức cúp điện thoại, ném điện thoại sang bên cạnh và vội vàng xuống giường.
“Tô Lam, em nghe anh nói! Đêm qua anh không hề làm chuyện gì có lỗi với em!”
Quan Triều Viễn kéo cánh tay Tô Lam lại.
“Vậy anh nói cho em biết, hai cái bao cao su khác ở đâu?”
“Anh… có lẽ… ném đi rồi…” Hiển nhiên là Quan Triều Viễn không trả lời được.
“Vậy sao anh không ném cả mình luôn đi? Sao không ném cả hai cái kia luôn đi!”
Tô Lam vốn tưởng rằng Quan Triều Viễn không thể làm ra loại chuyện này, nhưng không ngờ anh lại làm thật rồi!
“Nhất định là ném ở đâu đó rồi, để anh đi tìm ngay! Có ở trong phòng không? Em xác định trong túi của anh chỉ có hai cái à?”
Quan Triều Viễn vừa nói vừa nằm rạp trên mặt đất, chuẩn bị đi tìm.
Tô Lam nhìn thấy dáng vẻ này của anh thì nhắm mắt lại với vẻ đau khổ.
“Anh không cần phải phí công vô ích nữa, em đã tìm rồi.”
“Hả?”
“Tối qua khi cởi quần áo cho anh, em tìm thấy hai cái bao cao su trong túi quần anh. Cả đêm qua em đều không ngủ, sáng nay em bắt đầu tìm kỹ một lượt trong phòng, ngay cả trong xe của anh em cũng tìm rồi.”
Tô Lam nhìn Quan Triều Viễn, “Vậy nên em mới dám bảo anh hỏi Dạ Bân xem rốt cuộc anh ta đã đưa cho anh mấy cái?”
Quan Triều Viễn đứng lên.
“Em không tin anh ư?”
“Sự thật bày ngay trước mắt rồi, chẳng lẽ anh còn muốn ngụy biện? Quan Triều Viễn, anh khiến em rất thất vọng! Bởi vì em đến tháng, không thể làm với anh nên anh đã đi tìm người khác…”
Tô Lam cười khổ.
“Đáng lẽ em nên nghĩ đến sớm hơn, rằng anh chỉ yêu thân thể em mà thôi.”
Tô Lam cúi đầu, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Tô Lam, không phải vậy đâu!”
“Vậy anh nói cho em biết hai cái bao cao su kia ở đâu?!”
Cuối cùng Tô Lam cũng không kìm nén được mà hét lên!
“Anh… uống nhiều quá, nên thật sự không nhớ.”
“Vậy nghĩa là anh uống say rồi quan hệ bừa bãi?”
“Không phải, không phải vậy đâu, em nghe anh giải thích!”
“Anh đừng nói gì cả, em không muốn nghe gì hết!” Nói xong, Tô Lam lập tức đi ra ngoài.
Quan Triều Viễn ôm đầu với vẻ phiền muộn, đầu vẫn còn đau dữ dội.
Sao lại ầm ĩ thành ra thế này?