Chương
Vốn chỉ là cãi nhau, ban đầu anh vẫn còn có thể chiếm chút thế thượng phong, giờ thì hay rồi, giờ lại biến thành anh ngoại tình!
Lần này lớn chuyện rồi!
Quan Triều Viễn đi ra khỏi phòng ngủ, Tô Lam đến phòng sách.
Quan Triều Viễn gõ cửa phòng sách.
“Tô Lam, chúng ta nói chuyện nghiêm túc được không?”
“Chẳng có gì để nói cả, chúng ta cứ thế này thì sẽ chỉ cãi nhau mà thôi, cả hai chúng ta đều bình tĩnh lại một chút đi!” Giọng nói của Tô Lam phát ra từ trong phòng sách.
Quan Triều Viễn còn muốn nói gì đó, nhưng anh cảm thấy mình nói gì cũng đều rất mệt mỏi, cho nên đành từ bỏ.
Tập đoàn Dark Reign.
Quan Triều Viễn không có tâm trạng xử lý bất cứ chuyện gì, không ngờ hai người đã lâu không gặp, vừa về đã ầm ĩ thành thế này.
Dạ Bân cũng tới, sau khi nghe Quan Triều Viễn nói, anh ta lập tức phản ứng lại.
“Đáng lẽ cậu nên đánh tiếng với tôi trước! Tôi đâu biết cậu đang mở loa ngoài! Chuyện này không thể trách tôi được!”
Dạ Bân vội vàng phủi sạch quan hệ.
“Hay là để tôi đi tìm Tô Lam, nói rằng sáng nay tôi chỉ nói đùa với cậu mà thôi?”
Quan Triều Viễn lập tức lắc đầu.
“Cậu cảm thấy Tô Lam sẽ tin sao? Nếu giờ mà về thì cô ấy sẽ biết là hai chúng ta đã thông đồng với nhau, rồi chuyện này sẽ càng tô càng đen, thôi bỏ đi.”
Dạ Bân khẽ gật đầu, anh ta cảm thấy Quan Triều Viễn nói rất có lý, đến lúc đó quả thật là nói gì cũng vô dụng.
“Này, đêm qua cậu thật sự không đi chơi gái à? Khà khà.” Dạ Bân mỉm cười xấu xa.
“Cút đi! Đương nhiên là không rồi! Cậu thử nghĩ xem đêm qua cậu rời khỏi đó lúc mấy giờ?”
“Chắc là mười giờ.”
“Tôi đã hỏi người giúp việc trong nhà chúng tôi, tôi về lúc khoảng hơn mười hai giờ, lái xe từ Thất Nguyệt Hoa đến nhà chúng tôi cũng phải mất ít nhất bốn mươi phút, sau khi cậu rời khỏi đó thì nhân viên phục vụ của Thất Nguyệt Hoa có thể làm chứng cho tôi, nếu tôi gọi thêm rượu thì ít nhất phải uống nửa tiếng.”
Quan Triều Viễn cẩn thận tính toán tuyến thời gian.
“Khoảng thời gian còn lại chưa tới một tiếng, một tiếng mà dùng hai cái bao cao su, cậu cảm thấy đây là tôi ư?”
Dạ Bân phụt cười.
“Có lẽ là do uống quá nhiều.”
“Cút!” Quan Triều Viễn vỗ một cái vào phía sau đầu Dạ Bân.
Tất cả đều do cái người gọi là anh em tốt này! Bây giờ còn cười nhạo anh!
“Nhưng A Viễn à, tôi nói thật này. Cậu đã tính toán đâu ra đấy rồi thì đi giải thích với Tô Lam nhà cậu đi, cậu cứ nói ‘mọi khi anh làm với em bao lâu, sao có thể dùng tận hai cái trong vòng một tiếng chứ?’”
Quan Triều Viễn đột nhiên vỗ tay một cái.
“Đúng rồi! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ!”