Chương
Sau khi cúp điện thoại, trong lòng Tô Lam tràn đầy phiền muộn.
Nếu trước đây biết sẽ có kết quả như thế này, thì dù thế nào cô cũng sẽ quyên góp nhiều tiền hơn một chút!
Quan Triều Viễn đi vào trong phòng ngủ.
Tô Lam vừa ngước mắt đã nhìn thấy anh, cô lập tức quay đầu sang một bên.
“Tô Lam, em nhất định phải nghe anh giải thích, được không?”
“Bây giờ em không có tâm trạng để tranh cãi những chuyện này với anh.”
Cô đã mệt mỏi cả về tinh thần lẫn sức lực rồi, nào có tâm trạng nghe Quan Triều Viễn giải thích?
“Không được, chuyện này liên quan đến danh tiết của anh, em nhất định phải nghe! Chuyện đêm qua là như thế này, Dạ Bân rời đi vào lúc khoảng mười giờ, mà anh về nhà lúc hơn mười hai giờ đêm, em cũng biết chuyện này mà.”
“…”
“Từ Thất Nguyệt Hoa đến nhà chúng ta ít nhất cũng phải bốn mươi phút. Sau khi Dạ Bân đi, anh lại gọi thêm rượu, ngồi uống mất ít nhất nửa tiếng, thời gian còn lại chưa đầy một tiếng.”
Quan Triều Viễn vỗ hai tay vào nhau.
“Tô Lam, lúc trên giường anh được bao lâu thì em cũng biết rõ, có lần nào mà anh không được hai tiếng chứ? Chưa đầy một tiếng mà anh dùng hai cái bao cao su? Chuyện này hoàn toàn không có khả năng!”
Tô Lam thở dài, ngước mắt lên nhìn Quan Triều Viễn.
“Em đâu biết Dạ Bân rời đi lúc mấy giờ? Em cũng đâu biết rốt cuộc anh đã uống rượu bao lâu? Hơn nữa …”
Gương mặt Tô Lam hơi ửng hồng.
“Anh chán làm với em rồi, cho nên gặp được người mới anh phấn khích hơn và làm nhanh hơn, chẳng phải điều này rất bình thường ư?”
“Anh…”
Quan Triều Viễn nghẹn họng, không nói nên lời.
“Anh đi ra ngoài đi, em không muốn nói về chuyện này!” Tô Lam đuổi anh đi.
Quan Triều Viễn đành phải bước ra khỏi phòng ngủ với vẻ ủ rũ.
Xem ra muốn khiến Tô Lam tin tưởng mình quả là chuyện không dễ dàng!
Quan Triều Viễn trở lại Tập đoàn Dark Reign với vẻ xám xịt, xem ra muốn chứng minh sự trong sạch của mình thì còn phải bàn bạc kỹ hơn.
Để không chọc giận Tô Lam một lần nữa, Quan Triều Viễn đã về nhà đúng giờ.
Trong khi ăn tối, hai người họ không nói gì.
Cho đến khi chuẩn bị đi ngủ, Quan Triều Viễn trở lại phòng ngủ, vừa liếc mắt đã thấy trên giường trong phòng ngủ chỉ còn một chiếc gối.
“Gối của mình đâu? Dì Phương, dì để gối của tôi ở đâu rồi?” Đúng lúc anh đang không có chỗ phát giận!
Không đợi dì Phương tới thì Tô Lam đã đi vào.
“Gối của anh đang ở phòng dành cho khách, em mang qua đó đấy.”
Giọng điệu của Tô Lam vẫn rất lạnh lùng.
“Em có ý gì? Em muốn ở riêng với anh ư? Anh vừa mới trở về, chúng ta đã hơn nửa tháng không gặp, giờ em…”