Chương
Nhưng Mộ Dung Dịch hoàn toàn không cho cô ta cơ hội, mà chỉ điên cuồng hôn cô ta.
Trước đây, mỗi lần thân mật đều là Tô Nhược Vân vắt óc để lấy lòng Mộ Dung Dịch, thậm chí còn phải nhờ đến thuốc kích dục.
Đã lâu rồi Tô Nhược Vân mới được Mộ Dung Dịch hôn một cách nóng bỏng như vậy, chẳng mấy chốc cô ta đã say đắm trong nụ hôn này.
Sau khi uống rượu Mộ Dung Dịch có hơi thô lỗ, nhưng đáng tiếc là người chưa từng trải qua chuyện quan hệ kịch liệt là Tô Nhược Vân lại cảm thấy như vậy rất kích thích!
“Tô Lam, anh muốn em…”
Miệng Mộ Dung Dịch lẩm bẩm.
Lúc đầu Tô Nhược Vân cũng nghe không rõ, nhưng khi Mộ Dung Dịch lặp đi lặp lại mấy lần thì Tô Nhược Vân đã nghe được rõ ràng.
Cô ta nằm bên dưới người Mộ Dung Dịch, cảm giác như đột nhiên chịu sự đả kích rất lớn!
Không ngờ anh ta lại gọi tên Tô Lam!
“Tô Lam, anh yêu em…” Mộ Dung Dịch hôn lên cổ cô ta một cách nóng bỏng.
Nước mắt của Tô Nhược Vân không kìm được mà rơi xuống.
Cô ta cố gắng lâu như vậy, nhưng trong lòng Mộ Dung Dịch vẫn chỉ có Tô Lam!
Tại sao?
Rốt cuộc là tại sao?
Thật không công bằng, thật không công bằng với cô ta!
Sự vận động mãnh liệt của Mộ Dung Dịch đã không còn khiến cô ta cảm thấy đau đớn, thứ mà cô ta có thể cảm nhận được chỉ có trái tim của mình.
Nỗi đau như xé cắt.
Sau khi kết thúc, Mộ Dung Dịch nằm sấp xuống một bên và ngủ thiếp đi.
Trên mặt Tô Nhược Vân vẫn còn vương vệt nước mắt chưa khô.
“Tô Lam, tôi nhất định phải băm cô ra thành nghìn mảnh!” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Studio của Công ty thời trang STONE.
Studio này bắt đầu kinh doanh trong âm thầm, hiện tại Tô Lam vẫn đang đứng trước nơi đầu sóng ngọn gió nên đương nhiên không dám tuyên bố với bên ngoài.
Ngoài ra cô cũng không muốn đấu đá với Tô Nhược Vân, vì vậy tạm thời sẽ không công bố với bên ngoài rằng studio này là của cô.
Studio bắt đầu hoạt động, trước hết là phải bắt tay vào thiết kế trang phục, đợi chọn được tác phẩm thiết kế phù hợp rồi mới tiến hành gia công, sản xuất.
Cửa hàng của STONE cũng bắt đầu quá trình chuẩn bị.
Tô Lam không phải nhà thiết kế nên không biết nhiều về sự hoạt động của studio, cô tới đây cũng không giúp được gì, ngồi một mình trong phòng làm việc như thể đang trốn tránh điều gì đó.
“Chị.” Tô Kiêm Mặc gõ cửa rồi bước vào.
“Sao vậy?” Tô Lam cố gắng vực dậy tinh thần.
“Giáo sư Lâm lại giao bài tập cho chúng em, nói rằng phải nộp trong vòng một tuần.”
Tô Lam không ngạc nhiên chút nào.
“Quần áo của LOVE đã bán hết, chắc chắn bọn họ phải nắm chắc tình thế này mà nhanh chóng ra thêm một số kiểu dáng mới. Chị đã xem rồi, quần áo của LOVE được giới hạn trong độ tuổi từ hơn mười đến hơn hai mươi. Quần áo trước đó của giáo sư Lâm bọn em đều là kiểu dáng nổi tiếng, ông ta không thể thiết kế được nên đương nhiên cần thiết kế của bọn em.”