Chương
Chắc anh muốn ăn mừng đây mà, lại còn làm hoành tráng như này nữa.
Sau đó Doãn Cẩn gửi địa chỉ tới, cũng là lúc Tô Lam đang chuẩn bị trả lời.
“Chị Tô Lam, sắp bắt đầu rồi, phiền chị nhanh lên một chút nhé?” Nhân viên công tác vô cùng cung kính nói với cô.
“Được, tôi đến ngay.”
Tô Lam lập tức cất điện thoại, không trả lời Doãn Cẩn nữa mà đi theo nhân viên công tác vào trường quay truyền hình.
Buổi ghi hình chương trình diễn ra suôn sẻ, công việc kết thúc vào đúng mười giờ.
Ông Trần đã chờ sẵn bên ngoài, Tô Lam lên xe.
“Ông Trần, bây giờ chúng ta không về nhà, đến nơi này trước đã.”
Tô Lam đưa điện thoại cho ông Trần xem.
Nhìn thấy vị trí hiển thị trên điện thoại, ông Trần cau mày.
“Mợ chủ, nửa đêm rồi chúng ta đến đó làm gì?”
“Đây là địa chỉ thư ký Doãn gửi cho tôi, anh ấy nói Quan Triều Viễn đang ở đó và muốn cho tôi một bất ngờ, bảo tôi ghi hình xong thì tới đó luôn.”
Nghe Tô Lam nói vậy, ông Trần mới thở phào nhẹ nhõm, liên tục gật đầu.
“Thì ra là vậy, tôi đang bảo nửa đêm rồi mợ chủ cũng không thể đến nơi hẻo lánh như vậy.”
“Nơi đó rất hẻo lánh sao?” Tô Lam nghiêng đầu hỏi.
“Đúng thế, nơi đó cực kỳ hẻo lánh, ở gần biển Tình Nhân. Hoa viên Crystal của cậu chủ ở bờ biển Cầm bên này, còn nơi đó ở phía bên kia, mà biển ở cả hai bên đều rất nhiều cát, gần đó cũng không có người ở.”
Tô Lam khó hiểu, sao nửa đêm rồi Quan Triều Viễn lại chọn nơi hẻo lánh như vậy?
“Nhưng trước giờ cậu chủ đều không làm theo những điều bình thường, chắc nơi hẻo lánh như vậy có thể khiến cậu chủ chơi vui vẻ.” Ông Trần lại bổ sung.
Nghe ông Trần nói xong, Tô Lam thoải mái hơn nhiều, đúng là trước giờ Quan Triều Viễn đều không làm theo những điều bình thường.
Ông Trần khởi động xe rồi đi về phía đó.
Tô Lam ngồi trong xe nghỉ ngơi dưỡng sức, không biết lát nữa Quan Triều Viễn sẽ giày vò thế nào nên giờ cô phải nghỉ ngơi trước đã.
Lúc này đã rất khuya, trên đường không nhiều xe, mà dường như ông Trần cũng hiểu được tâm trạng Tô Lam nên lái xe rất nhanh, nửa tiếng đã đến nơi.
“Mợ chủ, tôi ở đây chờ mợ hay là…”
Tô Lam mỉm cười với ông Trần, thấy vẻ mặt khó xử của ông ta thì cũng hiểu ông ta đang nghĩ gì.
Ông Trần đã hơn bốn mươi tuổi nhưng lại là người rất yêu vợ, mỗi tối ông ta đều vội về nhà, sợ vợ lo lắng.
“Ông Trần không cần chờ tôi đâu, ông về nhà đi. Ở đây có cậu chủ rồi, lát nữa tôi sẽ về cùng anh ấy.”
“Ồ được được, vậy tôi không làm phiền mợ chủ nữa!” Ông Trần lập tức quay đầu xe đi về.
Nơi này đúng là hẻo lánh như lời ông Trần nói, phóng tầm mắt ra xa nhìn những ngôi nhà gần nhất cũng phải cách đó chừng hơn một kilomet, chỉ có thể thấy ánh đèn từ xa.
Hai bên đường ở đây không có đèn, ông Trần vừa đi Tô Lam đã bắt đầu thấy hơi sợ.