Chương
Tô Kiêm Mặc bị nói trúng tâm sự thì ngại ngùng cười.
“Tôi bị cậu đoán trúng rồi.”
“Thật ra… tôi biết… anh thích Hân Hân?”
“Tôi biết cậu cũng thích Hân Hân.”
Hai anh em họ đột nhiên nhìn nhau cười.
“Chúng ta không hổ danh là anh em họ, ngay cả người thích cũng giống nhau.” Hoắc Tư Kiệt trêu chọc.
“Nếu cậu thích Hân Hân, vậy không cần phải che giấu nữa, tỏ tình với cô ấy đi.”
“Tôi… Thật ra chúng tôi quen nhau từ rất lâu rồi, gần như mỗi kỳ nghỉ đông và nghỉ hè đều ở cùng với nhau, quá quen trái lại hơi…” Hoắc Tư Kiệt ngượng ngùng gãi đầu.
Tô Kiêm Mặc vỗ vai Hoắc Tư Kiệt, “Cậu cứ mạnh theo đuổi cô ấy đi, nếu không sẽ phải hối hận cho xem.”
Tô Kiêm Mặc nói xong lại đứng dậy vươn vai một cái, “Tôi phải về rồi. Nếu cậu tán đổ được Hân Hân thì phải chăm sóc tốt cho cô ấy đấy.”
Tô Kiêm Mặc đi về phía trước.
“Hân Hân đang ở trong phòng vẽ tranh trên tầng ba của tòa nhà tổng hợp.” Hoắc Tư Kiệt không nhịn được lại nhắc nhở.
Trong phòng vẽ tranh ở tầng ba của tòa nhà tổng hợp.
Tô Kiêm Mặc kinh ngạc khi thấy người hiểu rõ Mục Nhất Hân nhất vẫn là Hoắc Tư Kiệt. Ngay cả chị em tốt cùng phòng ký túc với Mục Nhất Hân còn không biết cô ấy đi đâu nhưng cậu ấy lại có thể biết rõ như lòng bàn tay.
Tô Kiêm Mặc đứng ở ngoài cửa phòng vẽ tranh, thật sự nhìn thấy Mục Nhất Hân.
Bởi vì là cuối tuần, trên thực tế phòng vẽ tranh không mở cửa nhưng Mục Nhất Hân là tổ trưởng tổ vẽ tranh, cô ấy có chìa khóa của phòng vẽ tranh nên có thể ra vào bình thường.
Mục Nhất Hân ngồi trên ban công phòng vẽ tranh, trên đầu gối đặt bảng kẹp vẽ, bút chì rơi bên cạnh cô ấy, có mấy tờ giấy đã vẽ rơi xuống đất.
Ánh mặt trời chiếu lên gương mặt nhỏ nhắn, điềm tĩnh của cô ấy làm gương mặt không đánh phấn càng thêm trắng trẻo, sáng bóng hơn.
Cô ấy đã ngủ thiếp đi.
Tô Kiêm Mặc rón rén đẩy cửa phòng vẽ tranh ra, đi tới bên cạnh Mục Nhất Hân. Cậu ngồi xổm xuống nhặt một tờ giấy vẽ trên mặt đất lên.
Không ngờ trên tờ giấy vẽ cậu!
Không sai, đúng là cậu.
Tô Kiêm Mặc nhìn hình của mình trên tờ giấy vẽ, khóe miệng không nhịn được mà cong lên.
Cậu lập tức cuộn tờ giấy vẽ và nhét vào trong tay áo của mình.
Tô Kiêm Mặc ngước mắt nhìn Mục Nhất Hân. Cô ấy đang ngủ rất say giống như trên đời này không ai có thể làm phiền cô ấy vậy.
Trong thời gian huấn luyện quân sự, Tô Kiêm Mặc nhìn lướt qua Mục Nhất Hân thấy cô ấy luôn cười to như chẳng có ai bên cạnh, nụ cười kia giống như nụ cười của thiên sứ vậy.