Chương
“Như vậy cũng không được! Ông không biết bây giờ căn biệt thự trước đây chúng ta ở đang tăng giá sao? Sau này còn có thể bán với giá tốt, nếu người ta biết trong nhà từng làm đám tang thì ai còn mua căn biệt thự đó nữa!”
Vương Vãn Hương hai tay chống hông trông giống như một con gà chọi.
“Vậy bà cũng không thể đặt linh đường ở ngoài đường chứ?” Tô Khôn cũng có chút bực mình.
“Thằng con trai của ông thứ nhất chưa lập gia đình, thứ hai không có con cái, theo quy củ ở quê chúng ta, nó có thể còn không được phép vào khu mộ tổ! Hơn nữa, hai năm nay chúng ta cũng không có qua lại gì, bảo Tô Lam tự mình tổ chức đi!”
“Bà——” Tô Khôn chỉ vào Vương Vãn Hương không nói được lời nào.
“Tôi làm sao chứ? Nếu như không có tôi thì có lẽ ông đã phải ăn xin ngoài đường từ lâu rồi, sao còn lo cho con trai ông được!”
Vương Vãn Hương quay sang người giúp việc: “Nói với người đưa tin ở cửa là biết rồi, linh đường cứ để cho Tô Lam tự mình làm, chúng ta không quan tâm!”
Người giúp việc không còn cách nào khác chỉ đành đi trả lời.
Doãn Cẩn nghe được lời này vội vàng báo cáo với Quan Triều Viễn.
“Đám súc vật này! Ngay cả linh đường cũng không cho đặt!” Quan Triều Viễn nghiến răng nghiến lợi.
“Giờ chúng ta phải làm gì?”
“Đặt linh đường ở khu Rainbow.”
“Sếp Quan, chuyện này không hợp quy củ? Dù là người nhà nhưng dù sao cậu Tô cũng mang họ Tô, khu Rainbow là tài sản riêng của anh, nếu như đặt linh đường ở bên đó thì không tốt cho anh.”
“Quan Triều Viễn tôi mà còn sợ chuyện này sao? Sau này chuyển quyền sở hữu đất khu Rainbow cho mợ chủ không phải căn nhà này sẽ mang họ Tô rồi hay sao? Làm theo ý của tôi, không được chậm trễ!”
“Vâng!”
Quan Triều Viễn đưa Tô Lam trở lại khu Rainbow, khi đó Tô Lam vẫn đang hôn mê.
Tô Lam hôn mê bốn tiếng mới tỉnh lại, cô đột nhiên giật mình ngồi dậy.
“Kiêm Mặc, Kiêm Mặc đâu rồi?”
Lê Hoa luôn canh giữ bên giường của cô.”
“Mợ chủ, xin mợ hãy nén đau thương, cũng đừng quá buồn, dù sao thì người chết cũng không thể sống lại được.”
Nước mắt của Tô Lam ‘tí tách’ rơi.
Thằng bé chết rồi, lần này thằng bé chết thật rồi, không bao giờ quay lại nữa.
Tô Lam chợt nghe thấy tiếng khóc, còn không phải là tiếng khóc của một người mà là của rất nhiều người cùng một lúc.
“Lê Hoa, âm thanh gì vậy? Sao trong nhà lại có nhiều người như vậy?”
“Thưa mợ, cậu chủ đặt linh đường ở trong nhà, ngay phòng khách ạ.”
“Cái gì?” Tô Lam kinh ngạc nhìn Lê Hoa, tất nhiên cô biết điều này là trái quy củ.
Cô kết hôn với Quan Triều Viễn, mặc dù cô thường bảo Tô Kiêm Mặc coi nơi này như nhà của mình, nhưng chủ căn nhà này dù sao cũng mang họ Ôn!
“Cậu Tô thật đáng thương, người bên nhà mợ nói rằng họ mới mua nhà nên không thể làm đám tang được, làm đám tang rất đen đủi.”
“Nhà cũ thì sao? Nhà cũ là được chứ gì?”