Chương
Dì Phương vẫn tự nói một mình.
Tô Lam tiếp tục nấu cơm, không ngắt lời bà.
“Cô gái hàng xóm nhà chúng ta tự cho rằng bản thân rất tiên phong, một lòng với lối sống ‘không con, thu nhập gấp đôi’, sống thế giới của hai người. Hai năm trước tình cảm của hai vợ chồng gắn bó như keo sơn, họ đi du lịch khắp nơi cùng nhau, nhưng sau đó thì sao, dần dần họ bắt đầu cãi nhau, người nhà đều khuyên họ sinh con. Mợ đoán xem sau đó thế nào?”
Tô Lam cười lúng túng nhìn dì Phương.
“Họ sống chết không nghe, luôn tự cho mình là đúng, kết quả lại trì hoãn ba năm rồi năm năm, cô gái này đã hơn ba mươi, nhìn người khác đều có con cô ấy cũng hâm mộ, liền muốn sinh một đứa con, tuy nhiên không sao mang thai được, về sau hai người họ cũng chia tay nhau.”
Với Tô Lam, câu chuyện này thực sự như một đòn giáng nặng nề.
“Mợ chủ, tôi chỉ muốn nói với mợ là, đừng để sau này phải hối hận.”
“Tôi biết rồi dì Phương.” Tô Lam lên tiếng phụ hoạ.
Dì Phương không hề phát hiện vẻ gượng gạo của Tô Lam.
Cô và Quan Triều Viễn đã quyết định không sinh con, cô không muốn để con mình phải đau khổ cả đời, huống chi mọi thứ về con hai người đều là ẩn số.
Tô Lam làm mấy món Quan Triều Viễn thích ăn, cho vào trong hộp giữ nhiệt rồi ngồi xe đến tập đoàn Dark Reign.
Cô chuẩn bị hai bộ bát đũa để cùng ăn với Quan Triều Viễn.
Thực ra cô nghĩ, khoảng thời gian gần đây cô thực sự quá bỏ bê Quan Triều Viễn.
Khi Tô Kiêm Mặc qua đời, cô chỉ lo bi thương mà không suy nghĩ đến Quan Triều Viễn.
Bây giờ cô lại tất bật đi quay phim, không quan tâm đến Quan Triều Viễn, cô không khỏi có chút tự trách.
Đến tập đoàn Dark Reign, cô vẫn đi vào từ cửa sau, đi thang máy lên thẳng văn phòng của Quan Triều Viễn, nhưng thang máy lại dừng ở tầng dưới văn phòng của anh một tầng.
Tô Lam nghĩ thầm, cái thang máy này chắc hỏng mất rồi, thế là định đi bộ lên, dù sao cũng chỉ có một tầng.
Vừa ra khỏi thang máy, chuẩn bị đi về phía cầu thang, cô bỗng nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
“Tôi cần ba bản của báo cáo này, lát nữa cần dùng trong cuộc họp, sắp phải đưa ra phương án cho quý sau rồi, mọi người hãy tranh thủ thời gian, cuộc họp ngày mai sẽ thảo luận.”
“Vâng, phó tổng giám đốc Lãnh.”
Tô Lam dừng bước, từ từ nhìn về phía phát ra giọng nói.
Cô nhìn thấy gì?
Thậm chí Tô Lam hoài nghi mắt mình bị mù!
Giản Ngọc? Không ngờ là Giản Ngọc!
Anh ta mặc đồ vest màu đen phẳng phiu, tóc cũng cắt ngắn rất nhiều, trông chỉnh tề như một quý ông tài giỏi.
Giản Ngọc dặn dò cấp dưới xong, vừa ngước mắt liền trông thấy Tô Lam, anh ta không nhịn được nhếch khóe môi bên trái, vẫn là nụ cười ma mị lúc trước.
“Đi làm việc đi.” Giản Ngọc vỗ vai cấp dưới rồi đi về phía Tô Lam.
“Anh Ngọc, sao anh lại ở đây?”