Chương
Hơn một tháng không thân mật nhưng Quan Triều Viễn có thể nhịn được, dường như không vội vàng chút nào mà chỉ từ từ cọ xát.
Quan Triều Viễn dịu dàng cởi áo ngủ của Tô Lam.
“Áo mưa…” Giọng Tô Lam vang lên.
Quan Triều Viễn đang nóng hừng hực lập tức cảm thấy như bị dội một chậu nước lạnh.
Anh ủ rũ nhìn chằm chằm Tô Lam, dừng tất cả động tác.
Trên mặt Tô Lam mang vẻ thẹn thùng đặc trưng của con gái, “Sao vậy?”
“Anh ghét đeo thứ phá hỏng cảm xúc đó! Anh muốn tiếp xúc trực tiếp với em, có thứ xen giữa không thoải mái.”
Quan Triều Viễn nói với giọng làm nũng, tuy nói thế nhưng anh vẫn kéo ngăn kéo tủ đầu giường ra lấy áo mưa.
Đang lúc anh định xé một cái, Tô Lam bỗng giữ tay anh.
“Nếu anh không thích đeo thì sau này em uống thuốc cũng được.”
“Như vậy sao được? Em quên lần trước…”
Quan Triều Viễn chợt không nói nữa, họ đều không muốn nhắc đến chuyện đã qua, dù sao nó cũng là một vết sẹo.
“Uống thuốc tránh thai không tốt cho cơ thể, dễ dẫn đến vô sinh.”
“Dù sao sau này em cũng không cần sinh con, không quan trọng.”
“Ai nói sau này em không…” Quan Triều Viễn muốn nói lại thôi.
“Hử?”
“Không có gì, cho dù không sinh con thì uống thuốc tránh thai cũng không tốt cho cơ thể, không sao, anh chỉ càu nhàu chút thôi.”
Đương nhiên Tô Lam hiểu rõ Quan Triều Viễn, con người anh nhìn bề ngoài thì ngông nghênh ngang ngược, nhưng trong tình yêu anh vô cùng dễ thỏa hiệp.
“Hôm nay anh không cần đeo đâu.”
“Vì sao?”
“Hai ngày trước em mới tới tháng, đang kỳ an toàn, không sao đâu, yên tâm đi.”
Nói xong, Tô Lam vòng tay qua cổ Quan Triều Viễn kéo anh vào trong ngực.
Lại là một đêm ngọt ngào.
Chỉ tiếc sự ngọt ngào chỉ kéo dài hai ngày, Tô Lam lại quay về đoàn phim, Quan Triều Viễn khôi phục số phận phòng không gối chiếc.
Buổi sáng hôm ấy, tập đoàn Dark Reign có cuộc họp quan trọng, cuộc họp vừa kết thúc, Quan Triều Viễn gọi Giản Ngọc vào văn phòng của mình.
“Tô Lam bắt gặp tôi ở công ty, chắc anh phải tốn nhiều công sức lắm mới giấu được đúng không?”
Giản Ngọc vắt chéo chân nghịch cái bút trong tay.
“Ngược lại thì đúng hơn, nói dăm ba câu là xong, cô ấy là người phụ nữ của tôi, tôi nói gì cô ấy cũng tin.”
Khuôn mặt Quan Triều Viễn tràn ngập vẻ kiêu ngạo cứ như anh cố ý nói cho người nào đó nghe vậy.
“Thật à?”