Buổi sáng cuối tuần, công việc bận rộn nên An Nhiên để tiểu bảo chơi cùng Nhậm Hào ở phòng khách bên trong cửa hàng, cô biết ông Mạc hôm nay vẫn như mọi ngày đều tới đây ngắm nhìn tiểu bảo, it nhiều vẫn có dòng máu chảy chung cô không nỡ nhìn ông như vậy mãi, An Nhiên đi tới cạnh Nhậm Hào và tiểu bảo cô nhỏ giọng:
_ Nhậm Hào anh có thể giúp em mời ông Mạc vào đây chơi cùng Tiểu Bảo, không cần đừng ngoài đó như vậy sẽ mệt được không anh?
Nhậm Hào nở nụ cười ấm áp,nhìn An Nhiên đầy cưng chiều, anh biết cô lương thiện sẽ không vì tổn thương xưa cũ mà thù hận ai, anh cất giọng trầm ấm:
_ Được chứ, em chờ anh xíu nha.
Nhậm Hào đi ra cửa tới trước mặt Mạc An Tường cất giọng cung kính:
_ Thưa Mạc tổng, An Nhiên cô ấy nói ông có thể vào trong chơi cùng tiểu bảo.
Người cha già nghe anh nói vậy khóe mắt long lanh nước vì vui mừng mà luống cuống chân tay suýt chút nữa vấp ngã giọng nói run run.
_ Thật… thật ư, cảm cảm ơn cậu.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
.
Trồng Trọt Làm Giàu Tại Dị Giới
.
Vợ Tôi Muốn Giảm Cân
.
Giữ Lấy Mùa Hạ Cho Riêng Tôi
.
Thuyền Vượt Gió Mưa
=====================================
Nói rồi ông đi như chạy vào cửa hàng tiến tới chỗ An Nhiên và tiểu bảo cất giọng vui mừng xen lẫn lo lắng:
_An Nhiên ba xin lỗi.
An Nhiên nước mắt giàn giụa tự bao giờ, cô nhìn ông chăm chú, người cha năm đó oai phong, lịch lãm của cô đã thay đôi mấy phần, hiện tại nét phong trần đã không còn chỉ còn lại gương mặt khắc khổ, mái tóc điểm sợi bạc và sức khỏe không còn được như trước nữa.
Cô xúc động lao vào vòng tay chờ đợi của ông, ngửi hương vị tình thân mà bao năm qua cô bị ruồng bỏ, Mạc An Tường ôm cô thật chặt, để cảm nhận đây là sự thật không phải là mơ, con gái ông đã tha thứ cho ông đã quay về bên người cha già bao năm mòn mỏi chờ đợi với nỗi ân hận khôn nguôi.
Hai cha con vì xúc động nước mắt trào lên không kiểm soát được mà tiểu bảo không hiểu chuyện gì chỉ biết ngước gương mặt bầu bĩnh cũng cặp mắt to tròn nhìn hai người một lớn một nhỏ ôm nhau khóc.
Vì tự nhiên bị người lớn bỏ quên mà cặp mắt biết nói vì tủi thân mà có lớp sương mỏng cất giọng hờn trách:
_ Ông ngoại… ôm tiểu bảo.
Hai người lớn đều cúi xuống xúc động nhìn Tiểu Bảo, An Nhiên hết sức vui mừng, tại sao tiểu bảo biết gọi ông ngoại, là ai dạy thằng bé?
An Nhiên quỳ xuống sàn ôm con giọng nói vì xúc động mà run run:
_ An Phong con biết đây là ông ngoại, ai đã dạy con?
An Phong là đứa bé thông minh đôi mắt long lanh chớp chớp:
_ Papa Tuấn Hạo,con muốn ông ngoại ôm con có được không mami?
An Nhiên òa khóc đây là lần đầu tiên con trai bé bỏng của cô nói một câu dài như vậy mà không hề ngắt quãng lại rất rõ ràng, niềm hạnh phúc của người mẹ vỡ òa.
_ Mami được không? một chút thôi ạ?
An Nhiên luống cuống buông con ra, vừa hướng con về phía ông Mạc vừa nói nhỏ:
_ Được, được chứ, mẹ xin lỗi là do mẹ hạnh phúc quá.
Ông Mạc nước mắt nhạt nhòa vì niềm hạnh phúc vô bờ này, ông có cô con gái hiếu thuận, có đứa cháu ngoại vô cùng đáng yêu như thế này, năm xưa nếu ông công bằng thì con và cháu của ông không hề phải chịu khổ bên ngoài.
Cúi người xuống ôm cục bột nhỏ vào lòng ông nghe trái tim mình lan tràn ngọt ngào cùng hạnh phúc.
Cảm giác của tình thân, máu mủ thật sự rất tuyệt vời, nó khiến ông thấy khỏe hơn rất rất nhiều giọng ông khàn đi:
_ Tiểu Bảo ông ngoại xin lỗi đã để hai mẹ con chịu khổ bên ngoài.
Tiểu Bảo nghe không hiểu lắm chỉ gật gật cái đầu nhỏ, rồi vì cảm giác thích thú khi có ông ngoại thằng bé đánh bạo hôn lên má ông vô tư nói:
– Con có ông ngoại rồi nha, Tiểu mập sẽ không cười con được nữa..