An Nhiên bị nhốt trong phòng đã tuần, dưới sự giám sát của vệ sỹ, hàng ngày Thím Trương đều vào chăm sóc cô,đến giờ sẽ có bác sỹ tới tiêm thuốc cũng như xem vết thương cho cô, nhưng hai tuần nay cô đều rất thơ ơ ai tới ai đi cô đều không quan tâm, ăn uống cũng rất ít hầu như không đụng tới đồ ăn thím Trương mang tới, bà có năn nỉ lắm cô mới ăn chút it cho bà an lòng!
Lúc tỉnh dậy cô cảm nhận được tay mình đều không có cảm giác, tim cô thắt lại anh đúng là kẻ tàn nhẫn, dịu dàng với cả thế giới ngoại trừ cô.
Cứ thế cô đứng dưới cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài bầu trời trong xanh kia, nhưng cô không khác gì con chim bị nhốt trong lồng son không thể bước ra ngoài, nước mắt tự rơi ướt hết khuôn mặt cô tự lúc nào, Thì ra yêu là đau tận tâm can là hận triệt để như thế.
Từ ngày hôm đó anh không quay lại lần nào nữa, cô cũng không quan tâm bởi cô biết mạng cô anh muốn lấy lúc nào cũng có thể được! Cô chỉ ước kết thúc sớm một chút có lẽ cô sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.
Cánh cửa phòng sau lưng cô bật mở, người đàn ông cao lớn, dáng người thẳng tắp mang hơi thở lạnh thấu xương đi vào cất bước đi tới sau lưng cô, anh âm trầm dùng ánh mắt phức tạp nhìn người con gái trước mặt này, dáng người mảnh khảnh, mềm yếu có thể bị gió thổi bay bất cứ lúc nào, anh đưa tay ra muốn chạm vào bờ vai cô kéo cô về phía mình, nhưng mới đưa gần tới vai cô thì giọng nói lạnh lùng của cô vang lên:
_ Hàn Thiếu tôi xin anh buông tha cho tôi.
Tim Hàn Nguyên Phong như bị tảng đá đè lên cảm thấy khó thở, anh thu tay về cảm nhận giọng người con gái trước mặt mình nhẹ rất nhẹ như từ hư vô kéo về.
Anh trầm ngâm một lúc vẫn đưa tay xoay cô lại đối diện với mình, một gương mặt tái nhợt không có huyết sắc chỉ có đôi mắt vô hồn nhìn thẳng vào anh như đang oán trách, hơi thở rất nhẹ như chỉ cần chạm nhẹ là tan biến.
Anh nhìn cô đáy mắt dao động:
_ Cô thực sự muốn thoát khỏi tôi như vậy sao?
An Nhiên không do dự lên tiếng giọng rất nhỏ nhưng anh vẫn nghe được từng chữ một:
_ Đúng vậy! nếu anh không buông tha tôi thì hãy giết tôi đi, nếu không có một ngày tôi cũng sẽ tự rời đi.
Nguyên Phong nhìn ra vẻ kiên định trong mắt cô anh gằn từng chữ:
_ Vì sao? cô hận tôi vì tôi chia rẽ cô và tên nhóc đó.
An Nhiên muốn giải thoát khỏi nơi này càng sớm càng tốt cô không còn muốn biện minh gì cho sự trong sạch của bản thân nữa, mệt rất mệt.
:
_ Đúng vậy!
Lời cô vừa dứt thì bàn tay như gọng kìm sắt của anh bóp chặt bờ vai cô như muốn vỡ vụn, ánh mắt nhìn cô rét lạnh cức điểm:
_ Ha chịu thừa nhận rồi à, nhưng tôi nhắc lại cho cô nhớ, cô thuộc về Hàn Nguyên Phong này nếu tôi chưa chơi chán thì nhất quyết không buông,tôi còn sống giây phút nào thì cô đều là thuộc về tôi nhớ chưa.
An Nhiên đau đớn từ bả vai tới cánh tay bị thương, một tay quấn băng gạc mất chi giác còn một tay yếu ớt không thể tránh thoát được ác ma như anh, chỉ nhìn anh như thế hai mắt tỉnh táo không hề nhỏ bất kì một giọt nước mắt nào!
Giọng cô yếu ớt:
_ Anh điên rồi, anh là ác quỷ.
Nguyên Phong không nói gì kéo mạnh cô ra khỏi phòng đi tới phòng sách anh với điều khiển mở màn hình lớn lên, tất cả đều là tin tức về nhà họ Nhậm, cổ phiếu đang giảm trên nguy cơ phá sản,
cánh tay phải của cô vô thức siết chặt lại, là anh đã biến họ thành như vậy, chỉ có anh mới có khả năng này, Nhậm Hào anh ấy có sao không? anh ấy là người bạn tốt của cô tại sao lại thành ra như này, vì cô mà liên lụy, ánh mắt cô hoang mang nhìn anh dù cô chưa mở miệng nhưng Nguyên Phong thu hết cử chỉ của cô vào trong mắt anh đưa tay nhấn nút.
Màn hình hiện lên một căn phòng với ánh sáng mờ mờ, ở giữa phòng thân ảnh mảnh khảnh của người đàn ông bị trói trên ghế, chiếc áo sơ mi mầu trắng đã nhuốm toàn bộ mầu của máu, gương mặt từ từ được chiếu gần lại rõ ràng hơn.
An Nhiên bụm miệng để không bật ra tiếng khóc là Nhậm Hào, vì cô mà bị liên lụy thành ra như này, anh chưa đi du học, mà bị bắt nhốt ở đây, chàng trai ấm áp đang bị hủy hoại tương lại tươi đẹp vì cô.
Cô quay sang nhìn Nguyên Phong đôi mắt đẹp đẫm lệ ánh lên nét thê thương đau khổ:
_ Van cầu anh thả anh ấy ra, tôi cầu xin anh, anh muốn tôi làm gì tôi cũng sẽ làm.
Nguyên Phong với gương mặt lạnh giá không tia cảm xúc nhìn chằm chằm vẻ chật vật của cô, lúc anh vung gậy hủy đi cánh tay cô không mở miệng lấy một lời im lặng và chịu đựng, nhưng giờ vì tên đàn ông khác lại sẵn sàng cầu xin anh, sẵn sàng mang mình ra đánh cược, lửa giận đã lan tràn anh nhếch bờ môi bạc buông lời khinh miệt:
_ Cô là con đàn bà đê tiện, cúi mình đi cầu xin cho nhân tình cô không thấy hổ thẹn nhục nhã hay sao? có đáng hay ko?
An Nhiên nhất nhanh gật mạnh đầu:
_Đáng rất đáng!
Nhậm Hào như người thân của cô, cho dù tất cả có bỏ rơi cô thì anh và Lệ vũ nhất định không bỏ, cô đã luôn coi họ là người nhà của mình, giờ cô đâu cần tôn nghiêm chỉ cần anh được sống, được bình an đừng vì cô mà chịu tổn thương là được.
Nguyên Phong nghe vậy nơi ngực trái phập phòng đau, khuôn mặt anh không hề biểu lộ một điều gì mà đều là vô cảm anh nhấn mạnh từng chữ:
_ Quỳ xuống! hôn chân tôi!
Hã???? tìⅿ đọc tra????g chí????h ở ﹍ ????rùⅿ????r???? ????ệ????﹒V???? ﹍
An Nhiên như tìm được nguồn sống cô không hề chần chừ, tôn nghiêm của cô không đắt bằng tính mạng một con người:
_ Rầm!
Cô quỳ thụp xuống chân anh cúi đầu từ từ chạm môi mình và mùi giày sáng bóng không một hạt bụi của anh, Nguyên Phong giận giữ đưa tay kéo tóc cô đứng dậy đối diện với đôi mắt thâm sâu của anh, bị kéo tóc từng đợt tê dần khiến An Nhiên choáng váng cô gần như sắp không chịu được nữa vẫn cất giọng vô cùng yếu ớt:
_ Tôi đã thực hiện mong anh giữ lời!
Nguyên Phong cười khẩy không thèm trả lời cô mà đẩy cô lên sofa trực tiếp đè lên người cô chuẩn xác hôn lên cánh môi không còn huyết sắc của cô anh dày vò cô, anh làm nhục cô chỉ là muốn đánh dấu cô thuộc về ai, lòng tự tôn của anh quá cao không cho phép cô vì tên đàn ông khác mà bán rẻ tôn nghiêm của mình,
An Nhiên bị anh điên cuồng hôn,nụ hôn mạnh bạo đầy đau đớn sức cô yếu ớt không thể đẩy anh ra đành nằm im chịu trận, từng mảnh vải trên người cô đều bị anh xé rách, tấm thân kiều diễm lộ ra anh như con thú hoang chinh phạt không chừa chỗ nào mặc cô đau đớn, cô thầm nghĩ bây giờ tâm cô đã đau triệt để lên không hề thấy thể xác đau đớn nữa rồi cô nằm im, nước mắt thi nhau rơi không kìm nén nổi, bây giờ nhìn cô chật vật như con búp bê rách nát bị vứt bỏ, ngoài đau lòng ra là vô số vết dao găm vào tim tan nát rỉ máu.
Nguyên Phong cảm nhận được nhưng lửa giận trong anh quá lớn, niềm kiêu hãnh quá cao anh không dừng lại được cứ thế dày vò nhục nhã cô, khi cô mềm nhũn sắp ngất lịm trong vòng tay anh anh vẫn còn nghe được giọng cô nỉ non:
_ Tôi hận anh, đồ cầm thú.
.