Giọng Nguyên Phong có chút khàn, bây giờ trong mắt anh tất cả những gì Thím Trương nói anh đều không tin, bởi chỉ là cô đang diễn kịch giả bộ đáng thương mà thôi.
Thím Trương im lặng không dám lên tiếng nữa.
Giọng anh lại tiếp:
_ Thím ra ngoài đi.
Bà không đành lòng:
_ Cậu! Cậu chủ!
_ Đây là kết cục cô ta đáng phải nhận, năm đó Vân Kiều bị côn đồ suýt làm nhục, sợ hãi bỏ trốn bây giờ bị tổn thương tâm lí rất nặng và điều cuối cùng là cô ấy đang mang dòng máu của Hàn Gia bà hiểu ý tôi nói chứ.
Thím trương chợt hiểu, thì ra bà đã đi làm cái việc ngu ngốc giúp cô chủ nhưng nhận lại chưa được một chút nào sự tin tưởng,cậu ấy không yêu cô chủ, mà không yêu thì sẽ không chọn tin tưởng, bà xoay lưng rời đi, ra tới cửa bà chợt thấy Vân Kiều từ phòng tắm bước ra trên người chỉ khoác chiếc khăn tắm, bà xoay người đóng cửa thấy cô ta ôm Nguyên Phong từ sau lưng giọng lũng nịu:
_ A Phong cảm ơn anh đã bảo vệ mẹ con em, đã thay em đòi lại công bằng, anh hãy mau li hôn với chị ta, em.
sẽ thay chị ta chăm sóc anh thật tốt nhé.
Nguyên Phong im lặng vẫn nhìn chăm chú, thân hình nhỏ bé dưới bể bơi.
Thím Trương lui đi nước mắt đầy mặt, công bằng mấy người đòi công bằng vậy cô chủ phải làm sao,? cô chủ của bà mới là người phải đi đòi lại công bằng.
Bà Đi tới bàn lấy điện thoại gọi vào một dãy số gọi xong mà mang trà gừng nóng ra ngoài cho An Nhiên, ra tới nơi nhìn An Nhiên đang yếu dần chỉ còn it phút nữa là đủ tiếng bà lo lắng:
_ Cô chủ, uống trà đi cho đỡ lạnh.
Nhưng lúc này An Nhiên đã kiệt sức, cái lạnh làm gương mặt cô tái nhợt,môi cô run rẩy chợt Thím Trương hét lên,:
_ Đại Vỹ mau mau dìu cô chủ lên, không hay rồi, máu ra nhiều quá, loang đỏ cả mặt bể bơi rồi,.
Đại Vỹ nghe vậy kinh hoảng lao như bay tới đỡ thân hình mềm oặt của cô lên rồi trực tiếp ôm cô ra xe tới bệnh viện.
Thím trương nhìn nước trong bể bơi bây giờ không còn màu trong veo vốn có mà thay vào đó là mầu đỏ cả một khoảng rộng nhìn vô cùng kinh sợ.
Hai người chạy ra tới xe cũng là lúc Nhất Thiên lao như bay tới nhìn thấy cảnh này anh cũng kinh hoàng, bế cô lên để thím trương ôm cô rồi lái xe lao đi như một cơn gió.
Đại Vỹ khẩn trương gọi cho Nguyên Phong:
_ Hàn Thiếu không hay rồi, cô An Nhiên sảy ra chuyện.
Nguyên Phong trên mặt không biểu cảm gì ánh mắt vẫn lạnh lùng giọng nói lạnh lẽo:
_ Cô ta lại diễn vở kịch gì đây giả bộ đáng thương à.
Cô ta có chết cũng sẽ không liên quan tới tôi đây là tự cô ta tự chuốc lấy.
Đại Vỹ nghe thấy lời tuyệt tình của cậu chủ, anh thấy đáng thương thay cho An Nhiên lấy phải một người chồng quá tàn nhẫn, giọng anh có chút nghẹn ngào:
_ Cậu chủ thực sự cậu không cần biết cô ấy sống hay chết hay sao?
_ Không!
Trả lời một cách tuyệt tình rồi trực tiếp ngắt máy Nguyên Phong muốn xem cô ấy cứng đầu tới mức nào, nhưng lại không ngờ rằng những hành động tuyệt tình của anh hôm nay sẽ là nỗi ân hận mãi về sau.
!.
Phòng cấp cứu bệnh viện cánh cửa đóng chặt.
Thím trương đang đứng cạnh cửa khóc nức nở:
_ Lạy trời! Cầu mong cô chủ bình an và cả bảo bảo nhỏ nữa.
Nếu không bà già này ân hận suốt cuộc đời.
Cửa phòng cấp cứu bật mở, Hạ Nhất Thiên đi ra ngoài, Thím trương thấy anh vội lao tới giọng bà run rẩy như chính An Nhiên là con gái ruột của bà:
_ Cậu Nhất Thiên cô chủ của tôi không sao chứ ạ? Bảo Bảo có sao không ạ?
Nhất Thiên nhìn bà ánh mắt anh trầm buồn, giọng nói cũng nghẹn lại cúi đầu:
– Tôi xin lỗi, đã cố hết sức nhưng chỉ cứu được cô ấy, còn Bảo Bảo đã ra đi rồi, thật xin lỗi.
Thím Trương khụy gối xuống sàn nhà lạnh lẽo, bà khóc òa lên như đưa trẻ, bà đau lòng, bà thương cô chủ nhỏ của bà, nếu biết trước có kết quả như này tại sao cậu chủ lại không chịu buông tay, hành hạ cô ấy nhìn như một con húp bê vải, rách nát hết lần này tời lần khác!
Trong màn đêm u tịch sau khi rời khỏi bệnh viện Hạ Nhất Thiên lái xe như bay đến Bách Hợp, vừa tới cửa đã bắt gắp hai kẻ đáng ghét ân ái trước mắt, tức giận không kìm nén được anh lao tới đánh một quyền lên má của Nguyên Phong,bị bất ngờ nhưng Nguyên Phong không đánh lại chỉ đưa tay lau khóe môi dính máu, giọng nói không mang theo nhiệt độ:
_ Này, không phải là tới đánh ghen chứ?
Hạ Nhất Thiên tức giận tóm cổ áo Nguyên phong hét:
_ Đồ khốn! tôi đã từng cảnh cáo cậu rất nhiều lần, không yêu thì buông tay, đừng dày vò cô ấy, nhưng cậu đang làm cái quái gì vậy hả, ép buộc cô ấy ở bên cạnh để ngày ngày mấy người sỉ nhục hành hạ, thậm trí đưa tiểu tam về bắt cô ấy chứng kiến mấy người ân ân ái ái, Bây giờ ép cô ấy một chút nữa thì mất mạng, mất cả đứa bé mà cô ấy coi là cả sinh mạng, bây giờ cả đời này không thể mang thai nữa, mấy người hài lòng chưa? hài lòng chưa hả? Nguyên Phong từ giây phút này chúng ta sẽ không còn là bạn nữa.
_!
_ Năm ấy cậu nợ tôi một mạng, tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ lấy nó ra tạo điều kiện với cậu, bởi trong lòng tôi cậu luôn là người tôi kính nể, nhưng cho tới hôm nay tôi xin dùng chính cái mạng đó đổi lấy mạng cho cô ấy, Nếu cậu không đồng ý thì hãy lấy mạng của tôi.
_ Hahaha
Nguyên Phong cả người tỏa ra sát khí chết chóc hơi thở rét lạnh,anh bật cười lớn, giọng nói lạnh lẽo tới cực điểm:
_ Bây giờ cậu đến đây để trả giá với tôi về cô ta, hai người mặn nồng như vậy giờ tôi mới biết đó, còn nữa đứa bé có phải con của cậu không? haha nó đúng là nghiệt chủng của hai kẻ phản bội, một con đàn bà rẻ rúng và một thằng bạn tồi!
Nguyên Phong chưa nói hết đã nhận một quyền tiếp theo của Nhất Thiên, vành mắt anh đỏ ửng đã có những làn sương mỏng trong mắt Nhất Thiên,cuộc đời anh có lẽ chưa từng biết khóc, nhưng ngày hôm nay trong phòng cấp cứu nhìn người con gái mình thầm yêu bị dày vò tới mức suýt mất mạng, anh đã bật khóc như một đứa trẻ, tất cả đều là đau lòng.
_ Cậu nói tôi sao cũng được nhưng tuyệt đối không được phép ghi ngờ sự trong sạch của cô ấy.
Hàn Nguyên Phong sờ lên phần mặt đã hơi bầm của mình, cú đánh dùng cả lực lên có phần hơi kinh người.
Anh nhếch môi:
_Trong sạch? cô ta diễn rất giỏi đấy.
được tôi muốn xem cô ta diễn tròn vai, cậu có muốn biết dưới thân tôi cô ta nhìn đê tiện tới mức nào không?.