Khi anh muốn đứng thẳng lên để đóng cửa thì vô tình một bên má của anh chạm nhẹ vào bờ môi mọng đỏ ngọt ngào khiến anh nhớ đến sắp phát điên lên luôn rồi.
Anh như bị hóa đá, còn cô nhất thời lo sợ rụt người lại tránh anh nhưa tránh tà.
Thực sự nếu không làm tổn thương cô quá nhiều, thì có lẽ anh sẽ không phải kiềm chế cảm xúc như lúc này, mà trực tiếp không kiêng dè gì lao tới ôm cô thật chặt hôn một nụ hôn đến nghẹn thở mới thỏa cái nhớ nhung da diết của anh.
Ai hiểu cho nỗi đau khổ khi món ăn vô cùng ngon ngọt trước mặt mình mà ăn thì không lỡ chạm thì không dám,ôm về cũng không được như anh.
Anh nhìn cô chăm chú,ánh mắt thâm thúy có kiềm chế cái ý nghĩ muốn cưỡng hôn cô lúc này,
Yết hầu nam tính mạnh mẽ của anh chuyển động lên xuống, định thần anh thu hồi anh mắt, đứng thẳng lên xoay người đóng cửa lại.
Trở về bộ dáng lạnh lùng quen thuộc.
Anh giúp mẹ mở cửa,ấn nút trên màn hình ở bên dưới tất cả ghế ngồi chuyển động ngả ra sau tạo thành một chiếc giường vô cùng êm ái,
Bà Nhã Lam nhẹ nhàng đặt Tiểu Bảo lên lấy gối kê lên đầu cho thoải mái, bà đắp ngang người bé chiếc chăn lông cừu mỏng mềm mại rồi cùng năm xuống bên cạnh bé nghỉ ngơi, đường về Hà Thành khá xa lên bà muốn chợp mắt một chút.
An Nhiên nhìn thấy vậy trong lòng vô cùng yên tâm, bởi cô biết mẹ chồng cô là người phụ nữ rất chu đáo và tinh tế.
Bà được sinh ra cũng thuộc Gia tộc giàu có, bà kết hôn với Hàn Đình Phong vì mối liên hôn gia tộc nhưng bà lại may may mắn gặp được đúng người đàn ông của đời mình, ông yêu bà, chân thành chờ đợi bà yêu lại ông, cuối cùng hai người đều nhận được quả ngọt, gần năm nay chưa một lần ông lỡ to tiếng với bà, cưng chiều như bảo bối, người đàn ông như con mãnh hổ trên thương trường ấy lại sinh được một con Hắc Ưng như Hàn Nguyên Phong đẹp trai anh tuấn, tài giỏi nhưng lại vô cùng lạnh lùng, tàn nhẫn cùng tuyệt tình tàn khốc.
Nguyên Phong lái xe trở về Hà Thành suốt chặng đường không ai nói với ai câu nào, chỉ là An Nhiên trong lúc vô tình nhìn thấy ở bàn tay anh bị trầy cả một mảnh, mà máu vẫn tiếp tục rỉ ra.
Có lẽ tâm hồn người phụ nữ luôn mỏng manh như vậy, vẫn để tâm tới người kia nhưng lại chẳng thể chữa nổi vết thương lòng.
Vô thức cô buột miệng:
_ Có đau không?
Hàn Nguyên Phong cả người cứng đờ, vì câu hỏi của cô, câu hỏi mà nằm mơ anh cũng luôn mong mỏi, ước ao.
Mấy năm này anh bị thương đâu có ít, điên cuồng tìm kiếm cô, bất chấp thân thể tính mạng của mình.
Có đợt bị tên Nam Toàn Hải ông trùm xã hội đen ở Nam Thành cho người phục kích bắn anh từ đằng sau, viên đạn ghim vào sát tim chỉ một chút nữa là mất mạng lí trí sống của anh lúc ý là An Nhiên, khát khao gặp lại cô vô cùng mãnh liệt, trái tim tưởng ngừng đập lại đập những nhịp đập vô cùng mạnh mẽ.
Đây cũng là ý nghĩa khi tỉnh dậy anh đã xăm hai chữ " An Nhiên " lên ngực trái.
Ngày bang Nam Hải bị bắt,Nam Toàn Hải bị kết án tử hình vì tội buôn bán ma túy, giết người,buôn bán phụ nữ cũng là ngày hai chữ An Nhiên in trên ngực anh vô cùng rõ nét cả đời này không mong cầu mờ đi, giọng anh như chất chưa tất cả thâm tình trong đó.
_ Em vẫn đau lòng nếu anh bị thương đúng không An Nhiên?
An Nhiên như sực tỉnh táo lại, hai tay cô đan vào nhau để lảng tránh câu hỏi của anh, cô bị sao vậy tự nhiên lấy đá ném nên chân mình?lấy lại bình thản cô nói:
_ À tại tôi thấy hơi sợ máu, anh cần băng lại không? không có ý gì khác cả.
Hàn Nguyên Phong nghe cô nói vậy, hi vọng vừa le lói vụt tắt không còn chút tàn dư nào cả,nghe ra giọng anh có chút đau lòng cùng mất mát.
_ Không cần! em sợ máu thì quay người ra bên ngoài có thể ngủ một chút, đường về còn xa
An Nhiên không nói gì, quay ra ngoài cửa xe nhẹ nhàng nhắm mắt lại, một lát sau cô thấy chiếc ghế được ngả ra sau vô thoải mái, một chiếc chăn mỏng được nhẹ nhàng đắp lên người cô, anh nhẹ nhàng tham lam ngắm cô môt chút, rồi cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán cô vô cùng trân trọng.
!
Nhã Lam tỉnh dậy, vừa lúc về tới Hàn gia, nhìn hai mẹ con cô say ngủ bà có chút luyến tiếc cúi xuống hôn trán Tiểu Bảo,bà thì thầm:
_ Bà về nhé, tạm biệt Bảo Bối của bà, ngày mai chúng ta sẽ tới thăm con.
Nói rồi bà xuống xe, nhưng lại như đọc được suy nghĩ của Nguyên Phong bà nhẹ nhàng vỗ vào anh nói nhỏ:
_ Kiên trì lên con trai,thanh xuân của phụ nữ rất ngắn, hay dùng nửa đời sau của mình bù đắp cho An Nhiên và Bảo Bảo.
Nguyên Phong hiểu ý mẹ, anh cũng thầm cảm ơn mẹ của mình, nếu không có bà ngày hôm nay thì ngay cả cơ hội lại gần cô còn không có chứ đừng nói đến chuyện cô và bảo bối nhỏ đang an ổn ngủ trong xe của anh như thế này.
Xe anh dừng trước ngôi nhà nhỏ của cô, không lỡ đánh thức hai người, dừng xe rất chậm và nhẹ, anh ngồi chống tay lên cửa xe ngắm nhìn cô.
Cô vẫn y như năm trước, chỉ khác là trên người cô đã mang nét mềm mại của một người phụ nữ trưởng thành.
Làn da trắng hồng mịn màng không tì vết luôn mang đến cho anh cảm giác vô cùng thích thú mỗi khi chạm vào, đôi môi hồng trơn bóng căng mọng vẫn y như năm đó, anh thấy mình thật may mắn vì sau bao năm qua đi cô vẫn chỉ chân chính thuộc về duy nhất một mình anh.
Lúc cô vừa trở về mang theo con trai, còn nói đã có chồng lúc đó anh đã đau lòng biết bao nhiêu,Đợi Quân Dịch điều tra xong anh mang hi vọng nhỏ nhoi trong tim mình muốn theo đuổi lại cô lần nữa.
Không kìm lòng được anh đưa tay vuốt nhẹ má cô, muốn cúi xuống hôn cô nhưng có tiếng nói non nớt đằng sau vọng lên nhỏ nhỏ điệu bộ vẫn còn chưa tỉnh ngủ:
_ Chú ơi! ôm! ôm
Hàn Nguyên Phong hơi giật mình dừng động tác, thấy cô vẫn an ổn ngủ, anh quay xuống nhìn Tiểu Bảo đang ngồi mở cặp mắt to tròn đen láy nhìn anh, gương mặt trắng hồng nở nụ cười vô cùng nịnh nọt đáng yêu, dơ hai bàn tay nhỏ nhỏ đòi anh ôm, Anh bất giác xúc động, cục bột nhỏ này là con trai bé nhỏ của anh, nơi lạnh lẽo nơi đáy lòng dân lên ấm áp lan tràn.
Ôm thân hình mềm mại vào lòng, mang hương thơm dìu dịu của sữa và một chút phảng phất hương thơm từ người An Nhiên khiến anh chợt thấy ưa thích,cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc tơ mềm mượt, toàn thân anh như tan chảy bao gồm cả nơi lạnh lẽo nhất cũng bất giác trở lên vô cùng dịu dàng!
!.