Chương
Vi Nhi cười lạnh, đôi mắt kiêu ngạo như mắt chim công lộ ra ý chế giễu, “Tôi không có tư cách chẳng lẽ cô có à?”
Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt, mềm mại như cơn gió mát, giọng nói cũng rất mềm mỏng, nhưng lại ẩn chứa một loại ngang ngược: “Không sai, tôi chắc chắn có tư cách hơn Cô”.
Nói xong, cô cũng không thèm quan tâm đến sắc mặt Vi Nhi nữa, trực tiếp vượt qua Vi Nhi, đi tới trước giường của Mặc Tây Quyết.
Vi Nhi tức đến đỏ mặt, quay người lại, nhìn Ngôn Tiểu Nặc nói một cách chua ngoa: “Ngôn Tiểu Nặc, cô đừng có hống hách, cô cùng lắm cũng chỉ là một thứ công cụ sinh sản mà thôi, đợi đứa con của cô sinh ra, thì nó là sẽ là của tôi”.
Một luồng giận dữ trào lên đến đỉnh đầu, Ngôn Tiểu Nặc liếc cô ta một cái, giọng nói cũng trở nên lạnh lùng: “Cô nằm mơ à! Dù cho mà Mặc Lăng Thiên cũng đừng hòng động vào con tôi”.
Trình Tử Diễm không thể xem tiếp được nữa, liền nói với Vi Nhi: “Cấp cứu cho A Quyết cô cũng vất cả không ít rồi, đi về nghỉ ngơi đi”.
Vĩ Nhi không ngờ rằng Trình Tử Diễm lại giúp Ngôn Tiểu Nặc, mắt trợn to: “Chú Trình, tại sao đến chú cũng giúp Ngôn Tiểu Nặc chứ?”
Ngữ khí Trình Tử Diễm bình thản:
“Không phải là giúp Ngôn Tiểu Nặc, chỉ là thấy hai người cãi nhau như thế này thì A Quyết nghỉ ngơi thế nào được”.
Mặc Tây Quyết là điểm yếu duy nhất của Vĩ Nhi, cô ta cũng cảm thấy bản thân hiện tại làm ầm ĩ với Ngôn Tiểu Nặc thì thực sự mất đi phong độ của cô chủ nhà Rolster, cho lúc này Ngôn Tiểu Nặc có hống hách thế nào thì cũng không thể vượt qua được nhà họ Mặc và gia tộc Rolster
Vi Nhi lạnh lùng hứ một tiếng, quay người ra khỏi phòng.
Trình Tử Diễm tiến lại gần, xem sắc mặt của Mặc Tây Quyết, lại nhìn những thông số hiển thị trên máy, lặng lẽ thở phào trong lòng: “Cậu ấy hồi phục nhiều rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc cũng thở phào một hơi, cô nói: “Xem ra như thế này thì anh ấy sẽ sớm tỉnh lại đúng không?”
“Ừm, chắc là sớm thôi”. Trình Tử Diễm nhẹ giọng nói, “Đợi A Quyết tỉnh lại, thì mọi chuyện cũng dễ giải quyết rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc biết ý ông ấy nói là Vi Nhi, cô cười khổ một tiếng: “Dù sao Vi Nhi cũng là người Mặc Lăng Thiên đồng ý, A Quyết anh ấy…vẫn rất quan tâm người nhà”.
Trình Tử Diễm lắc đầu nói: “Tôi thấy là chưa chắc”. Nói rồi, ông ấy cười một chút: “Nói mấy thứ này làm gì chứ? Hai người vẫn còn việc chưa nói rõ được, sớm nói chuyện rõ ràng với nhau thì tốt hơn”.
Gương mặt tái nhợt của Ngôn Tiểu Nặc đỏ lên, cúi đầu xuống.
Trình Tử Diễm không ở lại trong phòng ngủ chính mà mở cửa rời đi.
Trong căn phòng chỉ còn lại Ngôn Tiểu Nặc và Mặc Tây Quyết đang hôn mê chưa tỉnh nằm đó, sau một loạt giày vò, anh đã gầy đi rất nhiều, so với lần cô rời đi trước đây còn gầy hơn, gương mặt ngũ quan vốn đã rõ ràng, hiện giờ còn càng thêm sắc sảo.
Đôi môi tái nhợt không còn sắc máu, giống như chiếc lá khô héo, Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng áp người xuống, đặt một nụ hôn lên môi anh.
Mặc Tây Quyết dường như cảm nhận được, hàng mi run lên nhè nhẹ, song cũng chỉ là hơi run run lên mà thôi, không hề giống như trong truyện cổ tích, hôn một cái là tỉnh lại.
“Xin lỗi, là do em quá tàn nhẫn, sau này em sẽ không như vậy nữa”. Ngôn Tiểu Nặc vừa nói, khỏe mắt đã cay cay, nước mắt liền rơi xuống, rơi lên cằm Mặc Tây Quyết, thuận theo cằm anh chảy xuống xương quai xanh.
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới phát hiện ra xương quai xanh của anh đã lộ ra rất rõ ràng, từ lúc nào, Mặc Tây Quyết đã biến thành bộ dạng như thế này!
Cô ôm lấy miệng, kiềm chế không cho nước mắt trào ra nữa, song nước mắt lại không hề nghe lời cô, thuận theo kẽ tay cô chảy xuống.
Nếu Mặc Tây Quyết nhìn thấy cô khóc như thế này, nhất định anh sẽ ôm cô vào lòng, vừa cười cô khóc rất xấu vừa an dỗ dành cô đừng sợ.
Nhưng hiện tại anh, ngoài việc nằm trên giường bệnh thì chẳng có thể làm gì được nữa.
Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới đứa con trong bụng, nên không dám để cảm xúc bị thương hối hận này kéo dài thêm nữa, cô ngồi một lúc trước giường Mặc Tây Quyết, rồi lau vết nước mắt trên mặt, sửa soạn lại vẻ bề ngoài một chút.
Ánh mắt cô vô tình nhìn vào chuỗi vòng tay đá quý đặt trên tủ đầu giường.
Chuỗi vòng đá quý lấp lánh như vì sao, sáng chói kiến người ta cảm thấy chói mắt, giống hệt như bộ dạng kiêu ngạo của Vi Nhi.
Ngôn Tiểu Nặc cầm chuỗi vòng lên, nghệ thuật đếo gọt vô cùng tinh tế, mẫu mã cũng vô cùng khác biệt, có thể thấy được giá trị rất lớn của nó.
Đặt ở đây là vô ý để quên? Hay là để thị uy?
Trước đây cô không hiểu lòng Mặc Tây Quyết, nhưng hiện tại cô đã hiểu rồi, cô sẽ không để bất cứ ai cướp đi những thứ mà cô trân trọng nữa.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, suy nghĩ một chút rồi cô gọi quản gia Duy Đức vào.
“Cô Ngôn có gì dặn dò?” Quản gia Duy Đức cung kính hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc đưa chuỗi vòng ấy cho quản gia Duy Đức, giọng nói ôn hòa thong dong: “Cô Vivian để quên thứ này, phiền ông đưa trả cho cô ấy”.
Chuỗi vòng tỏa sáng lấp lánh trên bàn tay trắng nõn của Ngôn Tiểu Nặc, Duy Đức đương nhiên từng nhìn thấy, đây là món quà cậu chủ tặng cho cô Vi Nhi vào sinh nhật tám tuổi của cô ấy, trước nay cô ấy rất giữ gìn nó, chưa từng tháo ra, sao lại có thể rơi ở đây được chứ?
Duy Đức nhìn lên đôi mắt trong sáng như nước của Ngôn Tiểu Nặc, toàn thân chấn động, hiểu ra.
Ông ấy không nghĩ nhiều nữa, đón lấy chuỗi vòng, nhưng lại không rời đi ngay mà hỏi một câu: “Cô Ngôn còn gì dặn dò nữa không?”
Ngôn Tiểu Nặc bình thản nói: “Đem đồ của tôi chuyển hết qua đây, từ hôm nay, tôi sẽ ở đây”.
Ánh mắt nhìn Ngôn Tiểu Nặc của Duy Đức lóe lên một tia kinh ngạc, nhưng ngay lập tức bị sự vui mừng thay thế, tiếng nói cũng mang theo sự kích động: “Vâng thưa cô Ngôn, tôi lập tức cho người đi thu dọn”.
Thấy Duy Đức hiểu được ý mình, hơn nữa còn làm ra tư thế vô cùng ủng hộ, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất yên tâm.
Không lâu sau thì có người làm mang đồ của cô chuyển đến phòng ngủ chính.
Ngôn Tiểu Nặc cũng không có nhiều đồ đạc, cô làm như thế này, chỉ để nói cho Vi Nhi biết thái độ của cô mà thôi.
Trước đây cô không tranh giành, nhưng hiện tại cô nhất định phải tranh đấu, cho dù là vì Mặc Tây Quyết hay vì đứa con của cô.
Lúc Ngôn Tiểu Nặc làm xong mọi việc, nhẹ nhàng đón cửa lại chuẩn bị xuống lầu dùng cơm, thì quả nhiên Vi Nhi đang ở đầu cầu thang đợi cô.
Từ lúc Ngôn Tiểu Nặc biết cô ta xúi giục Cận Phượng Anh gài bẫy cô thì cô luôn giữ khoảng cách với cô ta, cách Vi Nhi còn mấy bước chân nữa thì cô liền đứng lại, hai tay ôm lấy bụng ở tư thế bảo vệ.
Trên cổ tay trắng như tuyết của Vi Nhi đang đeo chuỗi vòng vừa rồi, đôi mắt phát ra ánh sáng, chói mắt như những viên đá quý kia, nhưng lại rất băng giá.
“Vào phòng ngủ chính ở rồi?” Giọng nói Vi Nhi như dao sắc, “Cô hống hách quá nhỉ?”
Giọng nói Ngôn Tiểu Nặc bình thản: “Trước nay tôi vẫn ở đó, cô Vị Nhi chế phòng ngủ của khách không tốt sao? Nếu không ngại, thì trừ phòng ngủ chính ra cô có thể tùy chọn, thích phòng nào thì có thể nói với quản gia Duy Đức”.
Giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc không nhanh không chậm, nói năng rất đĩnh đạc, có một loại phong độ trời sinh, mà không hề kiêu ngạo như mấy khuê nữ con nhà danh môn kia.
Vi Nhi không ngờ Ngôn Tiểu Nặc lại là người không dễ đối phó như vậy, nhưng trước nay cô ta không phải kiểu người dễ dàng để cho người khác đánh gục.
“Căn phòng này rất tốt”. Vị Nhi thu lại giọng điệu hống hách bức người trước đó, quay trở lại phong độ của đại tiểu thư dòng họ Rolster, “Chỉ có điều không biết là trang trại của nhà họ Mặc ở Âu Châu, cô Ngôn có tư cách vào xem một cái hay không?”
Ngôn Tiểu Nặc không nói gì, đứng ở đó, lưng thẳng tắp.
Lúc này Vi Nhi mới cảm thấy cơm tức giận được xuôi xuống một chút, cô ta bình thản nói: “Vì thế cô phải trân trọng chín tháng tiếp theo vào, qua quãng thời gian này rồi, thì sau này sẽ không được sống những ngày tốt đẹp như thế này nữa đâu”.
Nói xong, cô ta vui vẻ xuống lầu.
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở đó một lúc rồi cũng xuống theo.
Cuộc giao chiến của hai người bọn họ bị Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu đang đợi dùng cơm ở dưới lầu nghe thấy toàn bộ, hai người đàn ông cảm thấy có chút đau đầu, cảm thấy không nên chọc giận phụ nữ thì tốt hơn.
Có thể là vì địa của Trình Tử Diễm trong giới quý tộc rất cao nên Vĩ Nhi không dám châm chọc khiêu khích Ngôn Tiểu Nặc trên bàn ăn, cả bữa cơm đều rất yên tĩnh.
Ăn cơm xong, Đường Mạt Ưu nho nhã đứng lên nói: “Bố, con đi xem A Quyết thế nào đây”.
Ngôn Tiểu Nặc đứng lên trước Vi Nhi, vội vàng nói theo: “Mạt Ưu, tôi đi cùng anh”.
Đôi mắt anh tú lanh lợi của Đường Mạt Ưu mang theo ý cười: “Được, đi cùng luôn đi”.
Vi Nhi tức đến mức ngồi im không nói gì, nhưng do sức ảnh hưởng của nhà họ Đường nên cũng không dám nói gì, chỉ ngồi im ở đó bực bội.
Trình Tử Diễm day day nhất đường, nói với quản gia Duy Đức: “Đến hai ngày nay rồi, mà cũng chưa đi xem phong cảnh trong lâu đài, Duy Đức, ông dẫn tôi đi xem một vòng đi”.
Quản gia Duy Đức vội vàng cung kính tuân lệnh: “Rất hân hạnh được phục vụ ông Trình, xin mời”.
Phòng khách lớn như vậy, cuối cùng chỉ còn lại Vi Nhi đơn độc ngồi đó một mình.
Trong phòng ngủ chính, Đường Mạt Ưu kiểm tra một chút cho Mặc Tây Quyết, sau đó so sánh với chỉ số mà Trình Tử Diễm để lại.
“Nhịp tim bình thường, huyết áp bình thường, nhiệt độ bình thường. Đường Mạt Ưu vừa nhìn vừa viết lên bản báo cáo mới.
Ngôn Tiểu Nặc nghe thấy tất cả đều bình thường, áp lực trong lòng lại giảm đi một chút, trên gương mặt xinh đẹp không giấu được nụ cười, cũng hiếu kỳ nhìn lên bản báo cáo trên tay Đường Mạt Ưu, mặc dù cô nhìn không hiểu.
Đường Mạt Ưu thấy bộ dạng có như vậy thì không nhịn được cười: “Cô yên tâm, hiện giờ anh ấy hồi phục rất nhanh”. Sau đó đặt bản báo cáo lên mặt bàn, cúi người xuống thay thuốc cho vết thương trên tay Mặc Tây Quyết
Ngôn Tiểu Nặc nhìn vết thương đáng sợ trên tay Mặc Tây Quyết, trong lòng như bị đâm một dao, đau nhói lên, cô vội vàng nhìn đi chỗ khác.
Đường Mạt Ưu thay thuốc xong cho Mặc Tây Quyết, thì lại kiểm tra miệng vết thương cho anh, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Sauk hi cậu ấy tỉnh lại thì không được hoạt động mạnh, phải bổ máu nhiều hơn”. Đường Mạt Ưu cẩn thận dặn dò Ngôn Tiểu Nặc, “Cô nhất định phải chú ý sức khỏe của cậu ấy, một năm trở lại đây, cậu ấy đã trải qua hai lần dị ứng nghiêm trọng, mặc dù lần nào cũng vượt qua được, nhưng dù sao bị ảnh hưởng trực tiếp vẫn là sức khỏe của bản thân”.
Đường Mạt Ưu nói rất khéo léo, nhưng Ngôn Tiểu Nặc vẫn nghe hiểu ý của anh ta, cô chỉ cảm thấy áy náy xấu hổ, nhẹ giọng đảm bảo: “Tôi sẽ không để anh ấy bị dị ứng nữa, tôi sẽ chú ý cẩn thận”.
“Vậy thì tốt rồi”. Đường Mạt Ưu cười cười, sau đó đem thuốc trong thùng thuốc đưa cho Ngôn Tiểu Nặc, “Bởi vì A Quyết là dị ứng bẩm sinh, từ lúc xảy ra sự việc này thì nhà họ Mặc đã dùng rất nhiều tiền để mời bố tôi đến nghiên cứu bào chế thuốc chống dị ứng và phương pháp điều trị cho cậu ấy, mấy năm nay việc nghiên cứu chưa từng ngắt quãng, mấy thứ thuốc này đều là bố tôi mới bào chế ra, tôi đưa hết cho cô”.
Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy thùng thuốc một cách trân trọng, dè dặt cẩn thận đặt vào tủ đầu giường.