Chương
Gương mặt Ngôn Tiểu Nặc lộ ra niềm vui vô cùng rạng rỡ: “Nghe nói phong cảnh Iceland rất đẹp, tôi vẫn luôn muốn đến đó, thế này thì tốt rồi, có Mạc Ưu và chú Trình ở đó, nhất định có thể chơi đã đời”.
Đường Mạt Ưu như hướng dẫn viên bắt đầu giới thiệu với Ngôn Tiểu Nặc, “Tiểu Nặc, ở Iceland không chỉ có thể nhìn thấy cực quang, đặc biệt là đến mùa hè, thì không có màn đêm nữa, được biệt đến lúc buổi chiều tối, trên mặt biển vừa có băng trôi, vừa có ráng chiều, cảnh đẹp ấy, hi hi..còn nữa, ở đó có ‘sông Lam rất nổi tiếng, hồ nước nóng ở đó có màu xanh nhạt đó”.
Ngôn Tiểu Nặc nghe anh ta tả sinh động như thật, liền cười nói: “Mạc Ưu, nghe anh nói như vậy, tôi lại muốn đi ngay bây giờ”.
Đường Mạt Ưu lập tức nói: “Vậy càng tốt, đi”.
Mặc Tây Quyết liền nhẹ nhàng họ một tiếng.
Trình Tử Diễm lập tức kéo Đường Mạt Ưu, cười nói: “Hiện tại sức khỏe Tiểu Nặc không thể ngồi máy bay đường dài, đợi sức khỏe tốt hơn một chút đi cũng không muộn”.
Đường Mạt Ưu biết bản thân quá kích động, ngại ngùng xoa xoa đầy: “Vậy lần sau hai người đến ở lại mấy hôm”.
Ngôn Tiểu Nặc rất vui, nhìn vào Mặc Tây Quyết nói: “Nhất định”.
Mặc Tây Quyết gật gật đầu, nói: “Chúng tôi tiễn hai người ra bãi đỗ máy bay”.
Cùng nhau tiễn Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu ra bãi đỗ máy bay, chiếc máy bay từ nhân tiễn Trình Tử Diễm và Đường Mạt Ưu đậu ở đó.
Trình Tử Diễm gọi Ngôn Tiểu Nặc để bên cạnh, vui vẻ yên tâm nhìn cô nói: “Tiểu Nặc, thấy hôm nay cô có thể vui vẻ dũng cảm đối diện với mọi thứ, tôi thực sự rất vui”.
Ngôn Tiểu Nặc ngại ngùng cười cười: “Là trước đây tôi không hiểu chuyện”.
“Có một số lời khách khí không cần thiết phải nói nữa, cô đã làm rất tốt rồi”. Trình Tử Diễm rủ rỉ nói, “Tiểu Nặc, tình thế hiện tại vẫn còn chưa thể lạc quan, gia tộc Rolster không phải dễ đối phó, nhưng hai người đã ở bên nhau thì có thể khắc phục tất cả khó khăn, phải tiếp tục đi tiếp”.
Ngôn Tiểu Nặc nghe những lời này, thì trong lòng cảm thấy rất ấm áp, trước đó có quản gia Duy Đức, hiện tại có Trình Tử Diễm, vẫn còn rất nhiều người đang quan tâm cô.
“Tôi sẽ dùng cảm”. Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ, ánh mắt rất kiên định.
Trình Tử Diễm gật gật đầu, van về mặt dây thủy tinh màu đá xanh, chần chừ một hồi lâu.
Ngôn Tiểu Nặc không biết xảy ra chuyện gì, nhẹ giọng gọi một tiếng: “Chú Trình?”
Trình Tử Diễm lấy lại thần trí, vẫn là hạ quyết định, đem mặt dây thủy tinh màu đá xanh đưa cho Ngôn Tiểu Nặc, “Cái này cho Cô”.
Mặt dây thủy tinh tỏa ra thứ ánh sáng màu xanh nhạt dưới ánh nắng, trong suốt đến mức có thể nhìn xuyên qua, cô có thể nhìn thấy được ở giữa tâm mặt dây, có một chữ triện “Trình”.
Chỉ sợ là vật báu vô song trên thế giới, hơn nữa còn có ý nghĩa phi phàm. Ngôn Tiểu Nặc liền vội vàng từ chối:
“Chú Trình, cái này quý giá quá, tôi không dám nhận”.
Cô rõ ràng có thể cảm nhận được ý của Trình Tử Diễm, nhưng hiện tại trên người cô đang tập hợp đủ các loại phiền phức, cô không thể làm liên lụy đến bất cứ ai.
“Thứ Trình Tử Diễm đã quyết định tặng đi, thì không có ý định nhận lại”. Trình Tử Diễm bình thản nói, “Nếu cô không nhận, thì tôi chỉ có thể xem nó như rác mà vất đi thôi”.
Tại sao đàn ông lại đều bá đạo như thế chứ? Đến người hiểu rõ thế sự như Trình Tử Diễm cũng không phải ngoại lệ.
Ngôn Tiểu Nặc ngẩng đầu lên, nhìn vào Trình Tử Diễm nói: “Chú Trình, mặc dù tôi không biết mặt dây này mang ý nghĩa gì, nhưng chữ ở giữa mặt dây này thì tôi vẫn đọc được, người có được nó chắc chắn phải là người có mối quan hệ không đơn giản với chú, Ngôn Tiểu Nặc chỉ là một cô gái bình thường, tôi không thể nghĩ ra mình có tư cách gì để có được nó.
Trình Tử Diễm bình thản cười cười: “Thế giới này có ai cao quý hơn ai, ai không phải người bình thường chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc sững người.
“Cô và cô ấy rất giống nhau, thà rằng bản thân chịu đựng cũng không muốn liên lụy đến người khác”. Ý cười trên gương mặt Trình Tử Diễm càng đậm hơn, “Thứ này, Ưu có một cái. Trước nay gia tộc Trình Thị có hai mặt dây đại diện cho thân phận gia tộc, một nam một nữ khác nhau, tôi không có con đẻ, là sự buông thả của tôi, nhưng thứ này vẫn phải truyền tiếp”.
Ý trong lời nói của Trình Tử Diễm rõ ràng là muốn xem cô là con gái.
Ngôn Tiểu Nặc được yêu quý mà kinh ngạc, cô lập tức quỳ gối xuống, hai tay đưa qua đỉnh đầu, nghẹn ngào nói không thành lời: “Cảm ơn chú Trình”.
Trình Tử Diễm liền vội vàng kéo cô đứng lên, đem mặt dây đeo lên cổ cô, cười cười vỗ vỗ vai cô, “Như con nói, sau này phải thường xuyên đến Iceland thăm ta”.
Ngôn Tiểu Nặc nói không thành lời, chỉ vừa cố gắng kìm chế không cho nước mắt rơi xuống, vừa liên tục gật đầu: “Vâng.
Đường Mạt Ưu rất vui mừng, “Được rồi, Tiểu Nặc, đây là chuyện tốt, sau này, anh chính là anh trai của em rồi, đừng khóc nữa”. Nước mắt Ngôn Tiểu Nặc rơi càng nhiều hơn.
Trình Tử Diễm nói với Mặc Tây Quyết: “Phải đối xử tốt với Tiểu Nặc”.
Mặc Tây Quyết trịnh trọng nói: “Vâng”. Trình Tử Diễm lên máy bay dưới sự tháp
tùng của Đường Mạt Ưu. Ngôn Tiểu Nặc nhìn máy bay bay lên, biến mất trong tầng mây, cuối cùng không thể kìm chế được nữa dựa vào vai Mặc Tây Quyết, khóc nước mắt hai hàng.
Mặc Tây Quyết hiểu được tâm trạng của cô, nhẹ nhàng vỗ vai cô nói: “Mặt dây chuyền này nguồn gốc không tầm thường, có được nó, em cũng đồng nghĩa có được sự bảo hộ của chủ Trình, dù em đi đến đâu, dù là người của gia tộc Rolster thì cũng đều phải nể mặt em mấy phần”.
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Em lại không hề biết ý nghĩa của mặt dây này, chỉ là có lợi ích trước mặt gia tộc, thể diện thì có thể làm gì chứ? Em thực sự không muốn liên lụy đến chú Trình và Đường Mạt Ưu”.
Mặc Tây Quyết ôm chặt cô vào lòng, nói: “Anh sẽ bảo vệ em”.
Ngôn Tiểu Nặc biết Mặc Tây Quyết nhất định sẽ bảo vệ cô, nhưng cô vẫn rất lo lắng, trong một khoảnh khắc mà hàng trăm thứ cảm xúc đan xen, ôm chặt lấy eo Mặc Tây Quyết.
Máy bay bay lên, Trình Tử Diễm ngồi trên ghế mềm xem tạp chí y khoa mới nhất,
Đường Mạt Ưu giót một cốc nước hoa quả đặt trước mặt Trình Tử Diễm. Trình Tử Diễm ngẩng đầy nhìn con trai, cười nói: “Vừa rồi không phải còn rất vui mừng à?”
Đường Mạt Ưu nói: “Con rất vui mừng, nhưng sau vui mừng thì có chút lo lắng cho bố”.
Trình Tử Diễm cười nhạt: “Còn không phải là con sao, lần trước lúc viết thư bình an lại bị mẹ con nhìn ra manh mối rồi đúng không?”
“Con đã rất khó hiểu rồi”. Đường Mạt Ưu bực bội nói, “Mẹ con ở bên cạnh bố con, bố con thì không phải bố không biết, chỉ cần một đường tơ nhện ông ấy cũng phát hiện ra, sau đó thì cho người đi điều tra, thì không phải là cái gì cũng biết rồi?”
Trình Tử Diễm gật đầu, “Nhưng không phải bây giờ đã không sao rồi sao?”
“Cái gì mà không sao chứ?” Đường Mạt Ưu lại càng cảm thấy đầu to lên, “Bố làm như vậy là đem chuyện gánh lên người mình, nếu mẹ mà biết được thì không biết là sẽ buồn đến mức nào”.
“Vậy thì đừng để bà ấy biết”. Trình Tử Diễm gập cuốn tạp chí lại, thần sắc vô cùng nghiêm túc nói, “Nhớ rồi”.
Đường Mạt Ưu nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Mặt dây ấy mọi người đều biết là tín vật của nhà họ Trình, mẹ không biết mới là khó đó”.
Trình Tử Diễm bình thản nói: “Đến lúc đó ta sẽ giải thích cho bà ấy”.
Đường Mạt Ưu nhìn Trình Tử Diễm, người đàn ông còn thân thiết với anh hơn cả bố đẻ, rồi thở dài một hơi.
Bên này, Mặc Tây Quyết cùng Ngôn Tiểu Nặc đứng một lúc, rồi lau nước mắt cho cô, “Được rồi, sau này không được khóc nữa”.
Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng gật đầu.
“Không phải là muốn đi thăm mộ bà ngoại sao?” Mặc Tây Quyết nói, “Bà ngoại em mà nhìn thấy bộ dạng này của em, không biết là sẽ buồn như thế nào”.
Ngôn Tiểu Nặc mau chóng lau nước mắt, hỏi Mặc Tây Quyết: “Bây giờ nhìn em có tốt không?”
Mặc Tây Quyết gật đầu, “Việc chưa xảy ra thì đừng đi nghĩ về nó”.
Ngôn Tiểu Nặc biết anh đang an ủi cô, liền gật đầu, rồi lên xe.
Trước phần mộ của Lâm Nam Âm vẫn còn hoa chưa tàn, Ngôn Tiểu Nặc nhìn rồi nhẹ giọng nói: “Hoa này chắc chắn là dì Lữ mang tới”.
Mặc Tây Quyết không nói gì, ngồi xổm xuống, cung kính đặt bỏ hoa trong tay lên trước phần mộ Lâm Nam Âm.
Nhìn tấm ảnh hiền từ trên bia mộ, Mặc Tây Quyết lại nhớ đến bộ dạng ngày Lâm Nam Âm phát độc.
Kịch độc khiến bà vô cùng đau khổ, gần như mất hết tính người, đến cuối cùng mới có một khắc tỉnh táo, đã nói với anh rằng: “Tiểu Nặc nhìn dường như rất yếu đuối, nhưng tính cách lại vô cùng mạnh mẽ, việc hôm nay, có lẽ sẽ trở thành khoảng cách giữa hai đứa, cậu là người duy nhất có khả năng đưa nó thoát ra, tôi cầu xin cậu, hãy chăm sóc cho nó thật tốt”.
Cách này Lâm Nam Âm qua đời sắp một tháng rồi, Mặc Tây Quyết lại đứng trước mộ của bà, như cảm thấy đã cách cả mấy đời.
Ngôn Tiểu Nặc vừa lau lớp bụi mỏng trên bia mộ, vừa nói: “Bà ngoại, cháu và Mặc Tây Quyết cùng nhau đến thăm bà”. Nói rồi, tay cô đặt trước bụng, nhẹ giọng nói: “Còn có cả con của chúng cháu”.
Giọng nói của cô lại mang một chút nghẹn ngào: “Bà ngoại, cháu rất nhớ bà”.
Mặc Tây Quyết đứng thẳng dậy, đem cô ôm vào lòng, cánh tay vừa kiên định vừa có lực, lại không hề lên tiếng làm phiền cô.
Hồi lâu sau, Mặc Tây Quyết mới nói: “Tiểu Nặc, bà ngoại hy vọng chúng ta ở cùng nhau, bà nhất định sẽ rất vui”.
Ngôn Tiểu Nặc nói: “Em biết, nhưng em đang nghĩ, nếu bà vẫn còn sống thì tốt biết bao”.
Trong lòng Mặc Tây Quyết trào lên cảm giác áy náy, nếu anh không gấp gáp quá như vậy…
Ngôn Tiểu Nặc thấy thần sắc anh khác lạ, thì nắm lấy tay anh.
Mặc Tây Quyết cúi đầu, nhìn ánh mắt dịu dàng cô nhìn anh, nhẹ nhàng vuốt ve tóc
Ngôn Tiểu Nặc, nói: “Trước khi bà đi, đã dặn dò anh, bảo anh nhất định phải chăm sóc tốt cho em”.
Ngôn Tiểu Nặc toàn thân chấn động, chấn động nhìn vào Mặc Tây Quyết.
“Bà thực sự rất yêu, rất yêu em”. Ngữ khí của Mặc Tây Quyết không nghe ra được cảm xúc gì, nhưng đôi mắt đen lại rất nghiêm túc, “Bà nói tính cách em mạnh mẽ, bảo anh phải nhường nhịn em nhiều hơn”.
Nhường nhịn… Đối với Mặc Tây Quyết mà nói, trước khi gặp Ngôn Tiểu Nặc, rõ ràng đó là ác mộng.
Nhưng Mặc Tây Quyết lại thực sự làm được rồi, bất luận là Ngôn Tiểu Nặc đối xử lạnh nhạt với anh như thế nào, thì anh đều không nói gì, lặng lẽ bảo vệ cô, chưa từng hối hận.
Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy Mặc Tây Quyết, thấp giọng gọi tên anh: “Mặc Tây Quyết
“Đừng buồn”. Mặc Tây Quyết hôn lên trái cô một cái, “Anh cam tâm”.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy đứng trước Mặc Tây Quyết như thế này, bất cứ lời nào cũng đều trở nên vô lực, cô giơ tay lên, tỉ mỉ vuốt ve gương mặt anh tuấn đường nét rõ ràng của anh.
“Được rồi”. Mặc Tây Quyết nắm lấy tay cô, trêu chọc cô, “Đứng trước bà ngoại, không được không khai trêu ghẹo anh”.
Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên đỏ lên, cười nói với anh một câu: “Cũng không biết ai trêu ai trước”.