Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

chương 315

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Ở đầu hành lang có một căn phòng nhỏ bé, ở trên tường treo bức tranh vẽ lúc còn sống của công chúa Evelina.

Mỹ nhân ở trong tranh rất thanh lịch tao nhã, gương mặt tinh tế xinh đẹp. Có một loại khí chất toát ra từ khóe mắt và lông mày, nó giống như mùi hương của Thần Thủy, ngửi lần đầu sẽ không bao giờ ngửi thấy. Thời gian trồi qua, sự quyến rũ ấy dần dần lan tỏa vào thần kinh của mọi người.

Không biết mỹ nhân tuyệt sắc này lúc còn sống sẽ có bộ dạng như thế nào?

E rằng thật sự là một tiên nữ không nhiễm bụi trần, dù sao thì Ngôn Tiểu Nặc cũng không có cách nào cảm nhận được.

Ở trong lòng có một cảm giác hối tiếc, mà sự hối tiếc này lại ẩn giấu sâu dưới đáy lòng của cô. Cô thành thục cầm nén nhang mà Adele đưa tới, hương khói nghi ngút, phản chiếu những bông hoa cẩm tú cầu có chút không trần thực.

Ba người bọn họ, cùng nhau cúi đầu trước chân dung của công chúa Evelina.

Ngôn Tiểu Nặc phát hiện, mỗi lần Mặc Tâu Quyết đối diện với chân dung của mẹ mình, thì sự ngưỡng mộ của anh giống như một dòng suối nóng ở dưới một tảng băng cứng. Có thể làm tan chảy vẻ ngoài lạnh lùng của anh xuống một nửa.

Sau cùng Adele nói với chân dung của công chúa Evelina: “Công chúa, cậu hai không chỉ có người mình yêu mà Cô Ngôn còn có thai nữa. Hôm nay, tôi còn gặp cả Tiểu Toàn, mọi người đều rất khỏe, công chúa yên tâm đi…

Giọng nói từ tổn ấm áp, nhưng mà tình cảm ở bên trong lời nói khiến cho người khác đau lòng.

Ngôn Tiểu Nặc bị mê hoặc, bà ấy rốt cuộc là người như thế nào. Ngay cả khi đã mất nhiều năm rồi, nhưng mà vẫn sống trong lòng nhiều người, như chưa bao giờ lìa xa.

Mặc Tây Quyết yên lặng đứng đó một lúc thì chuẩn bị cùng Ngôn Tiểu Nặc đi ra ngoài.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy bà chủ Toàn Cơ không muốn đi ra cho nên nói với Adele: “Bọn họ lâu rồi không gặp, cho nên chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện cần nói. Tôi đi chuẩn bị đồ ăn”

Adele kinh ngạc, liền ngăn cô lại: “Cô Ngôn, cô đang có thai, sao có thể làm những việc này được chứ?”

Ngôn Tiểu Nặc hơi cười rồi lắc đầu, vẻ mặt dịu dàng: “Tôi cũng không phải là không thể cử động được, với cả, tôi vẫn thường xuyên xuống bếp mà.”

Nói xong cô không để ý tới vẻ mặt kinh ngạc của Adele nữa, liền cùng Mặc Tây Quyết đi ra ngoài, sau đó đi xuống bếp.

Phòng bếp rất rộng, được dọn dẹp rất ngăn nắp sạch sẽ. Ngôn Tiểu Nặc đang chuẩn bị nấu ăn.

“Ôi? Anh theo em làm gì?” Ngôn Tiểu Nặc nhìn Mặc Tây Quyết đang ở phía sau: “Sẽ không phải là anh muốn nấu cơm đấy chứ?”

Cô đã nhìn thấy kỹ năng nấu cơm của vị thiếu gia này rồi.

Mặc Tây Quyết nhướng mày: “Chẳng nhẽ anh không thể giúp em nấu com sao?”

Ngôn Tiểu Nặc vỗ ngực, không chắc chắn hỏi: “Anh chắc chắn anh có thể không?” Cô còn cố ý động cánh tay bị thương của anh.

“Em coi thường anh à.” Vị thiếu gia nào đó lại bắt đầu lên cơn.

Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, lông mày cong lên: “Em không coi thường anh. Nhưng mà, tay không chặt rau, không phải ai cũng có thể làm được đâu.”

Mặc Tây Quyết cắn rằng: “Ngôn Tiểu Nặc!” “Em đây!” Ngôn Tiểu Nặc thậm chí còn giơ tay lên biểu cảm rất trân thật.

Mặc Tây Quyết tức tới mức mặt xanh lét: “Không khiến anh tức chết thì không chịu đúng không?”

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ ngợi rồi cười nói: “Chúng ta không tức giận nữa, nhưng mà anh không thể vào nhà bếp.”

Trời biết anh nhất thời hứng thú, cũng không biết giây thần kinh nào bị lắp nhầm mà lại muốn nấu cơm. Nhưng mà tay của anh vừa mới điều trị hồi phục, nỡ may lại bị thương thì làm sao?

Cô không quan tâm vẻ mặt tức giận của Mặc Tây Quyết nữa, cô cười nói: “Tổng giám đốc Mặc, nếu như anh rất rảnh, hay là đi tập các động tác hồi phục mà Bùi Lão để lại cho anh đi.”

Mặc Tây Quyết cứng rắn trả lời: “Không đi!”

“Không đi?” Ngôn Tiểu Nặc cong môi cười: “Ngày mai lúc ông ấy tới chắc chắn sẽ chế giễu anh.”

Mặc Tây Quyết kiên định nói: “Ông ấy sẽ không vào được.

Ngôn Tiểu Nặc cười hì hì: “Em sẽ để cho ông ấy vào, anh đã đồng ý với em rồi, phải sớm khỏe lại.”

“Em!” Mặc Tây Quyết bị cô làm cho tức tới mức trong đôi mắt đen nháy tựa như có ngọn lửa.

Ngôn Tiểu Nặc vội nói: “Đừng tức, đừng tức. Hay là anh ở đây đợi em, chúng ta ăn cơm xong rồi em sẽ tập cùng anh?”

Ngữ khí dịu dàng, đôi mắt ấm áp, mang theo một nụ cười, tựa như một ngọn lửa mờ nhạt, khiến cho tất cả thanh sắt trở nên mềm mại hơn.

Mặc Tây Quyết hài lòng, đợi tới lúc cô và anh ở với nhau, xem anh dạy dỗ cô như thế nào…

Không có ai ở bên cạnh cho nên tốc độ nấu ăn của Ngôn Tiểu Nặc rất nhanh thoáng cái đã làm xong một bàn ăn. Âm thanh khi nấu ăn giống như âm thanh ở trong rừng cất lên một bản tình ca. Mùi thơm hài hòa thu hút giác quan của mọi người.

“Cô Ngôn nấu món gì vậy? Rất nhiều món chưa từng nhìn thấy.” Adele sững người khi nhìn những món ăn ở trên bàn.

Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Đây toàn là những món ăn phổ thông của mọi nhà, tùy tiện ăn thôi.”

Sự tò mò của Adele rất cao: “Món ăn của mọi nhà là món như thế nào?”

“Là món ăn mà tất cả mọi gia đình đều ăn.” Mặc Tây Quyết không đợi Ngôn Tiểu Nặc nói đã giải thích.

Ba người phụ nữ bất lực, nghi ngờ người đàn ông này có phải là giả mạo không.

Ngôn Tiểu nặc bỏ qua câu trả lời của ai đó, cô cười nói: “Nhanh nấm tay nghề của tôi di.” Nói xong cô nhìn bà chủ Toàn Cơ: “Tôi nấu ít canh gừng, cô uống nhiều một chút nhé.”

Nói xong cô múc canh gừng cho bà chủ Toàn Cơ.

Bà chủ Toàn Cơ nhận lấy canh gừng mà cô đưa, rất cảm kích nói: “Cảm ơn Tiểu Nặc”

“Học trò hiếu kính với sư phụ là chuyện bình thường mà.” Ngôn Tiểu Nặc vừa cười vừa quan sát tinh thần của bà chủ Toàn Cơ. Sau khi cô ấy và Adele nói chuyện với nhau, hình như tâm trạng tốt hơn rất nhiều.

Xem ra cách của cô là đúng rồi.

Ăn xong bữa cơm này thì Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc cũng không ở lại lâu nữa.

Xe vẫn dừng ở dưới núi, mà Giản Minh đã rời đi từ lâu rồi.

Ngôn Tiểu Nặc muốn lái xe thì bị Mặc Tây Quyết giữ lấy tay: “Ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh.”

“Tổng giám đốc Mặc không những chặt rau không cần tay mà lái xe cũng vậy sao?” Ngôn Tiểu Nặc cười hì hì.

Mặc Tây Quyết nhìn cô cười như không cười: “Lái xe không cần tay? Có thể thử.

Ngôn Tiểu Nặc không hiểu: “Là sao?”

“Buổi tôi trở về có thể thử. Mặc Tây Quyết nhướng mày, cúi người xuống ngôn nhẹ lên môi cô, cười nói: “Anh không chỉ lái xe không cần tay mà còn làm nhiều việc khác nữa cơ. Buổi tối sẽ để cho em biết.

Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới hiểu ý của anh, gương mặt của cô đỏ bừng “Anh… Anh không thể nghiêm túc được sao, đồ lưu manh”

“Xin lỗi, không thể.” Mặc Tây Quyết không để ý tới gương mặt đang tức giận của cô nữa, anh trực tiếp ngồi vào vị trí lái xe.

Chỉ là lái xe bằng một tay thôi mà, người phụ nữ này lại lo lắng như vậy.

Khóe môi của Mặc Tây Quyết cong lên cười. Anh rất thích cô lo lắng, thích bộ dạng cô chăm sóc cho anh. Thật sự là đáng yêu chết đi được.

Ngôn Tiểu Nặc ngồi ở ghế bên cạnh, tập chung tinh thần nhìn đường cho Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết vốn dĩ muốn trêu cô, nhưng mà nhìn bộ dạng của cô, thực ra anh không nhẫn tâm.

Lúc xe bình an đi vào lâu đài thì Ngôn Tiểu Nặc mới yên tâm.

Đi ra ngoài một ngày thì cũng vẫn phải quay về nhà.

Ngôn Tiểu Nặc gọi điện thoại cho Giản Minh trước, biết cô ấy đang ở nhà ngủ bù cho nên sau khi tỏ lòng xin lỗi với cô ấy thì cô liền tắt máy luôn.

Sau đó là tới thời gian giám sát Mặc Tây Quyết tập các động tác hồi phục chức năng.

Cô vẫn còn chưa mở cửa thì Mặc Tây Quyết đã bảo quản gia Duy Đức chuẩn bị máy tính cho anh, anh ấy cần xử lý công việc.

Ngôn Tiểu Nặc nhìn tư thế của anh như vậy cũng biết là công việc quan trọng cho nên cô không không quấy anh nữa. Thế là cô ở bên cạnh anh đọc sách, thỉnh thảng lại đưa cho anh một cốc capuchino. Công việc bận rộn tới tận tối muộn.

“Nên ăn cơm rồi, anh vẫn chưa xử lý xong sao?” Ngôn Tiểu Nặc thấy anh vẫn không ngừng làm việc nên hỏi. Cô cũng đói lắm rồi, và vị thiếu gia này còn chưa đói sao?

Mặc Tây Quyết đầu cũng không ngẩng lên: “Em đói thì đi ăn trước đi.”

Ngôn Tiểu Nặc sai người đưa cơm lên.

Một bữa ăn đơn giản nhưng mà rất tinh tế được bày lên trên bàn làm việc gỗ lớn.

Nếu như lúc trước, trong phòng làm việc sẽ không bao giờ trở thành nơi ăn cơm, thì từ khi Ngôn Tiểu Nặc tới, quy định này đã bị bỏ đi.

Cô chán nản ăn xong cơm rồi mà người đàn ông kia vẫn không có ý định ăn cơm, mà vẫn đang tiếp tục xử lý công việc.

Rốt cuộc là chuyện gì mà khó xử lý như vậy?

Cô đặt bát đũa xuống bước đến bên cạnh anh, nhìn các chữ ở trên màn hình máy tính, dường như không thể nào hiểu nổi.

Mặc Tây Quyết xoa đầu cô: “Phụ nữ mang thai không được lại gần máy tính, em về phòng ngủ trước đi.”

Ngôn Tiểu Nặc nói: “Không phải chứ? Em cũng ở đây với anh cả buổi chiều rồi.”

“Nghe lời.” Anh nhả ra hai chữ quý như vàng.

Ngôn Tiểu Nặc bưng đến cho anh một bát canh gừng: “Vậy anh uống một chút đi rồi làm việc.”

Mặc Tây Quyết ngước mắt lên nhìn cô, sao anh có thể không nhìn thấy sự quan tâm trong đôi mắt của cô chứ?

Anh nhận lấy bát canh: “Tâm một tiếng nữa là xong, em về phòng đợi anh, nhớ tắm đó”

“Anh không nhắc thì em cũng sẽ tắm.” Ngôn Tiểu Nặc lẩm bẩm một câu.

Anh nói giống như cô không bao giờ chú ý tới chuyện vệ sinh tắm rửa vậy.

Mặc Tây Quyết dùng bút cảm ứng viết lên màn hình, anh lại nói: “Tắm xong còn phải tắm cho anh nữa.”

Ngôn Tiểu Nặc giả vờ không nghe thấy gì, lập tức thu dọn bắt đĩa rồi rời đi.

Tự nhiên cũng không nhìn thấy ý cười trong đôi mắt của anh.

Cô một mình trở về phòng, rất muốn tìm chuyện gì đó dể làm.

Động tác phục hồi chức năng mà Bùi Lão để lại, cô muốn nhìn qua một lượt sau đó giám sát Mặc Tây Quyết.

Bàn tay đó của anh, bây giờ vẫn không thể nhấc lên được.

Ngôn Tiểu Nặc nghĩ tới đây, trong lòng lại đau đớn như kim châm vào. Cô không muốn anh như vậy, cô muốn anh khỏe mạnh.

Mở video mà Bùi Lão để lại, cô rất chăm chỉ xem.

Các động tác ở bên trong rất đơn giản. Cô nhìn thì đơn giản, nhưng mà đối với mặc Tây Quyết mà nói thì không biết thế nào được.

Lúc Mặc Tây Quyết trở về phòng ngủ thì Ngôn Tiểu Nặc đang nhập tâm xem. Cô đang ngồi trên một chiếc ghế sô pha rộng lớn, dép đặt ở trước ghế sô pha. Cô rất thích ngồi như vậy, cho nên anh đặc biệt mua chiếc ghế này. Khi ngồi như vậy trên ghế sô pha thì chân tay sẽ không bị tê, với cả sẽ không mệt nữa.

Nhưng mà cô đang xem cái gì vậy?

Mặc Tây Quyết bước tới nhìn, mặt anh đen đi.

Cô đang xem video mà lão già kia để lại?

Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được anh bước tới cho nên ngẩng đầu lên, đang chuẩn bị nói chuyện với anh liền bị ánh mắt của anh làm cho sợ hãi.

“Anh, anh vào từ lúc nào vậy?”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio