Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

chương 329

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương

Giải Red Dot của Đức là giải thưởng cao nhất trong giới thiết kế, trước nay đều là ước mơ mà tất cả những nhà thiết kế đều theo đuổi. Hội trường bình chọn và trao giải quy tụ tất cả những tinh anh trong làng thiết kế từ khắp nơi trên thế giới cùng với những tác phẩm tâm huyết của họ.

Ngôn Tiểu Nặc với cương vị là nhà thiết kế trẻ tuổi nhất tham gia mùa thi lần này, cũng là đối thủ rất mạnh lần này, quan hệ giữa cô và Mặc Tây Quyết, và cô Toàn Cơ, cùng với thiên phú trong lĩnh vực thiết kế của cô đã trở thành chủ đề nóng của mùa giải lần này.

Cô mặc một chiếc váy dài lệch vai màu vàng lông ngỗng, ngoài những viên đá được gần dọc bên vai trái của chiếc váy ra thì không còn bất cứ hoạt tiết trang trí nào khác, rất khiến tổn mà vẫn hoa lệ, đó cũng là phong cách thời trang trước nay của Ngôn Tiểu Nặc.

Bởi vì gần đây rụng rất nhiều tóc, nên cô đã búi hết tóc lên đỉnh đầu, nếu trong lúc đi lại để người ta nhìn thấy tóc rụng lả tả thì thật là mất giá trị.

Trên đôi tại đầy đặn còn đeo đôi bông tai phượng hoàng, từng hạt từng hạt ngọc thạch xanh đậm tạo thành đôi cánh hoa lệ của phượng hoàng, cùng với những viên đá gắn trên vảy cô tỏa ra ánh sáng lấp lánh, cả con người càng thêm trưởng thành đoan trang, nhìn lên thì lớn hơn tuổi đời thực tế tầm hai đến ba tuổi.

Từ ngày trở về sau buổi đấu giá Sothyou, Ngôn Tiểu Nặc mỗi ngày đều bỏ ra ít nhất hai giờ đồng hồ để luyện tập tiếng anh, học tập lễ nghi.

Hiện tại cô đã hoàn toàn không cần bất cứ người phiên dịch nào, cũng có thể vui vẻ giao lưu với tất cả những người tham gia đến từ từ phương tám hướng.

Giao lưu có thể thay đổi ấn tượng không tốt trong những lời đồn thổi, Ngôn Tiểu Nặc có sự điềm tĩnh ôn hòa độc nhất, đây cũng được coi là một ưu điểm, cô mang theo sự tỉ mỉ và tao nhã đặc trưng của những cô gái phương Đông, đẹp đến một tầm cao mới.

Đến cô Toàn Cơ còn đang khen ngợi cô với Mặc Tây Quyết, “Thực sự không ngờ, Tiểu Nặc có thể tiến bộ nhanh đến như thế”.

Trong đôi mắt đen láy của Mặc Tây Quyết mang theo sự đắc ý: “Lần đấu giá Sothyou trước đó, cô ấy thậm chí chỉ có thể chào hỏi mọi người.

Cô Toàn Cơ nhìn Ngôn Tiểu Nặc rất tự tại giao lưu lại không mất đi nét cao nhã, thì rất hài lòng gật gật đầu: “Vốn dĩ chỉ là một con chim non, hiện tại đã trở thành phượng hoàng hoa lệ rồi”.

Mặc Tây Quyết nhìn theo bóng hình ấy, ý cười trong mắt càng đậm hơn.

Cuộc bình chọn giải Red Dot cuối cùng cũng bắt đầu rồi.

Tất cả các thành viên tham dự giải đều ngôi rất ngay ngắn, hy vọng thời khắc quang vinh của mình sẽ đến.

Cô Toàn Cơ quả nhiên không phụ sự hy vọng, mùa giải Red Dot này phần thưởng cao nhất cũng lọt vào tay Ngôn Tiểu Nặc, chiếc váy cưới cô thiết kế mặc lên người có người mẫu, kết hợp cùng hiệu ứng ánh sáng tại hội trường, thực sự là đẹp đến không còn từ nào có thể miêu tả.

Như cực quang, như áng mây ngũ sắc, lại như ánh sáng thần bí dưới đáy biển sâu, thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

Trong tiếng vỗ tay như sấm vang, Ngôn Tiểu Nặc giống như thiên nga, thong dong, tự tin bước lên bục nhận giải.

Mỗi bước chân của cô đều vô cùng cần thận, từ lúc cô Toàn Cơ tuyên bố giải thưởng cao nhất thuộc về cô, thì cô có thể cảm nhận được một ánh mắt tập trung lên người cô.

Ánh mắt đó tràn ngập không cam tâm và sự độc ác, chỉ có bản thân Ngôn Tiểu Nặc mới có thể khóa được nó.

Trái tim cô đập thình thịch thình thịch, từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên có hồi hộp như vậy.

“Cẩn thận bậc thêm.

Lúc Ngôn Tiểu Nặc định bước lên bậc thêm, thì Mặc Tây Quyết cũng kịp thời đỡ lấy cô, mặc dù giọng nói không lớn, nhưng hiệu quả của chiếc mic lại khiến người ta giật mình, mọi người đều có thể nghe thấy.

Tiếng vỗ tay lại càng thêm nhiệt liệt.

Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy sự oán hận của ảnh mắt đó càng thêm cường liệt, cô bất giác siết chặt bàn tay đang nắm tay Mặc Tây Quyết.

Bàn tay Mặc Tây Quyết vô cùng ấm áp và vững vàng, mang đến cho cô cảm giác an tâm.

Thảm đỏ dưới chân vô cùng mềm mại, cô và Mặc Tây Quyết cùng nhau đi qua đoạn này, từ từ tiến đến chính giữa bục nhận giải.

Lúc Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy chiếc cúp tượng trưng cho giải thưởng thiết kế vinh quang nhất, hoa tươi rơi xuống như mưa, gần như phủ lên tất cả mọi điểm trên vai cô.

Có đứng ở giữa bục trao giải, giọng nói nhẹ nhàng từ tổn, giống như dòng nước khoáng trong núi, đồng thời lại giống như nụ hoa hé nở: “Sau bao sự cố gắng, trải qua vô số khó khăn, tôi cũng là một con người bình thường, cũng tùy hứng, cũng không quan tâm hậu quả để làm một số việc, nhưng có một người, anh ấy lúc nào cũng dùng cách của riêng mình để bảo vệ tôi, mang cho tôi ấm áp, mang cho tôi ánh sáng, trao cho tôi năng lượng để không ngừng tiến về phía trước. Hôm nay, anh ấy nắm tay tôi, cùng tôi bước lên bục nhận giải tưởng, thời khắc này, tất cả vinh quang không chỉ thuộc về một mình tôi, mà cũng thuộc về cả anh ấy, người tôi yêu, Mặc Tây Quyết”.

Dưới khán đài im lặng không một tiếng nói, chỉ có vô số ánh đèn chớp không ngừng lóe lên từ những chiếc máy ảnh.

Ngôn Tiểu Nặc hít sâu một hơi, quay người, một tay năm lấy chiếc cúp, tay còn lại vịn lên vai Mặc Tây Quyết, nhấc gót chân lên, cô ở trước mặt cả thế giới, hôn Mặc Tây Quyết.

Cánh tay Mặc Tây Quyết ôm lấy eo cô, đáp lại nụ hôn của cô.

Vô số ánh mắt và tiếng hộ ngưỡng mộ, nhưng thủy triều dâng lên, mà ánh mắt ghen tức, căm hận ở nơi tăm tối nào đó vẫn nhìn chăm chăm vào cô cũng đã đạt đến đỉnh điểm.

Rất hận, thật sự rất hận!

Dựa vào cái gì mà Ngôn Tiểu Nặc có thể dễ dàng lấy được giải Red Dot, dựa vào cái gì mà Ngôn Tiểu Nặc có thể hôn Mặc Tây Quyết trước mặt toàn thế giới.

Hình ảnh bọn họ như ở trốn không người, đã đâm sâu vào đôi mắt Vi Nhi đến đau đớn.

Đáng hận!

Đã từ rất lâu rồi, thứ cô ta thích chính là thứ màu sắc sặc sỡ, hình ảnh biến hóa, thể giới nơi cô ta có thể tự do sáng tạo bằng đầu bút…

Nhưng vì anh, cô ta đã từ bỏ tất cả những thứ cô ta yêu thích, đổi lại là những lý luận y khoa khô khốc, những công thức hóa học lặp đi lặp lại, rồi những lần thí nghiệm dược phẩm hết lần này đến lần khác trong phòng thí nghiệm.

Mười mấy năm cuộc đời, nếu không phải vì tình cảm sâu đậm với anh, nếu không phải vì ôm theo chỉ một chút ít hy vọng ấy, thì cô ta sao có thể kiến chì như thế?

Mà hôm nay, hiện thực tàn khốc nói với cô ta, tất cả những việc cô ta làm, đều là bong bóng nước, đều là vô dụng!

Lúc Mặc Tây Quyết ra tay chỉnh đốn cô thật sự không chút nhẹ tay, cô ta biết anh đối với cô ta lạnh lùng vô tình, nhưng cô chưa từng nghĩ đến anh sẽ đối xử tàn nhẫn với mình như vậy.

Vi Nhi nhìn lên cặp đôi đang ôm nhau trên bục nhận giải rồi cười, nụ cười ấy độc ác không gì sánh được.

Ngôn Tiểu Nặc mang theo niềm vinh quang vạn trượng cùng Mặc Tây Quyết rời khỏi bục trao giải.

Cô mỉm cười trầm mặc đối diện với hàng loạt phóng viên và nhà báo xông lên, Mặc Tây Quyết ôm chặt cô trong lòng, bảo vệ cô và con của hai người.

Ngôn Tiểu Nặc về đến phòng nghỉ, tháo chiếc mic trên người xuống.

Mặc Tây Quyết không nói tiếng nào, đem thiết bị định vị đã chuẩn bị từ trước gắn lên trước ngực cô.

Đó là một chiếc kẹp gắn đá nhỏ, bên trong có gần thiết bị định vị mới nhất.

Anh ôm Ngôn Tiểu Nặc vào trong lòng, hôn cô hết lần này đến lần khác, không muốn buông ra.

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh, dịu dàng an ủi anh: “Không sao, đừng lo lắng cho em, hơn nữa không phải anh đã sớm sắp xếp xong rồi sao?”

Mặc Tây Quyết chỉ ôm chặt cô mà không nói gì.

“Nếu còn không buông ra, thì sẽ lỡ mất thời cơ đó”. Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nhắc nhở anh.

Mặc Tây Quyết lại ôm cô thêm một lúc rồi mới buông cô ra.

Bên trong cánh cửa phòng nghỉ khép chặt, truyền đến tiếng đàn ông và phụ nữ cãi vã, “Mặc Tây Quyết, anh, anh hãy nói rõ cho em biết, tin nhắn này là ý gì?” “Chẳng có ý gì, em đừng nghĩ nhiều”.

“Không có ý gì? Cái cô người mẫu ấy đã hẹn anh đi khách sạn gặp mặt rồi! Mới đến Berlin mấy ngày, thì đã có người đến mời anh như thế này rồi?”

“Anh đã nói là không có ý gì rồi, em đừng có vô cớ gây sự!”

“Anh quát em? Rõ ràng là việc anh sai, anh dựa vào cái gì mà quát em, còn nói em vô cớ gây sự?”

“Em muốn nghĩ thế nào thì nghĩ như thế đi!”

“Mặc Tây Quyết, mất công vừa rồi em còn nói tốt về anh trước mặt bao nhiêu người như thế, anh…sao trước đây em không nhìn ra anh là loại người này chứ!”

“Ngôn Tiểu Nặc, em đừng có không có việc gì rồi sinh sự”

“Mặc Tây Quyết, xem như em nhìn thấu anh rồi, anh đã ghét bỏ em như thế, thì em đi cho rồi!”

Lời vừa nói xong, thì Mặc Tây Quyết cũng mở cửa phòng nghỉ đi ra, trong đôi mắt to tròn còn đầy ắp nước mắt, bộ dạng vô cùng túi thân và tức giận.

Dù biết là diễn kịch, nhưng nhìn thấy cô rơi lệ, trong lòng anh vẫn đau, vẫn thương.

Cô Toàn Cơ đang định đến phòng nghỉ, thì nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc khóc lóc chạy ra, kinh ngạc vô cùng tiến đến hỏi: “Tiểu Nặc, em sao vậy? Anh Hai đâu?”

Ngôn Tiểu Nặc không đếm xỉa đến cô ấy, chỉ chăm chăm chạy đi.

Cô Toàn Cơ đi tới trước phòng nghỉ, nhìn thấy Mặc Tây Quyết không nói năng gì, bộ dạng vô cùng lạnh lùng, thì hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?” Sau đó thì thuận tay đóng cửa phòng nghỉ lại.

Bọn họ không hề nhìn thấy Vi Nhi từ khóc hành lang đi ra, nhanh chóng đi theo Ngôn Tiểu Nặc.

Nhưng bóng dáng Vi Nhi vừa biến mất thì cửa phòng nghỉ cũng liền mở ra.

Mặc Tây Quyết và cô Toàn Cơ từ một hướng khác mau chóng rời đi, tất cả như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Ngôn Tiểu Nặc biết Vi Nhi theo sau cô, cô cũng biết rõ, Vi Nhi là một người phụ nữ thông minh và giảo hoạt như thế nào.

Theo như kế hoạch ban đầu thì có nên đi vào nhóm đông người, bởi vì trong đám người hôm nay có rất nhiều vệ sĩ ẩn mình trong đó, cô sẽ có người bảo vệ cô.

Nhưng trong đám người kia cũng có một số người là những nhà thiết kế thật sự, bọn họ đều là người vô tội.

Một khi có xung đột xảy ra, những người vô tội rất dễ bị thương, rồi trong tình hình hỗn loạn, Vi Nhi chắc chắn rất dễ thoát thân, hơn nữa giải Red Dot cũng là điểm chú ý của quốc tế, không cần biết xảy ra chuyện gì, thì cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý của quần chúng.

Bất cứ điểm nào, cũng đều không phải điều Ngôn Tiểu Nặc hy vọng nhìn thấy, dù cho Mặc Tây Quyết đã chuẩn bị xong tất cả biện phải giải quyết hậu quả, nhưng cô vẫn không muốn để tiếng tăm của anh và cô Toàn Cơ bị ảnh hưởng.

Ngôn Tiểu Nặc không hề do dự đi về hướng ngược lại, cũng chính là hướng nhà vệ sinh.

Cô đi vào đó, Vị Nhi càng không có gì phải kiêng dè nữa.

Bên trong chiếc tai nghe ẩn truyền đến giọng nói phẫn nộ của Mặc Tây Quyết: “Ngôn Tiểu Nặc! Em đi đâu vậy hả!”

Ngôn Tiểu Nặc làm như không nghe thấy, đi vào nhà vệ sinh giả vờ rửa mặt, vừa mở vòi nước, sau lưng liền có một vật cứng rắn lạnh ngắt dí vào, bộ mặt đầy oán hận của Vì Nhi xuất hiện trong gương.

“Lâu rồi không gặp”. Ngôn Tiểu Nặc bình thản nói, “Cô Vị Nhi vẫn sống tốt chứ?”

Giọng nói oán hận độc ác của Vi Nhi truyền đến: “Đương nhiên là không tốt bằng cô, không ngờ cô giành được giải Red Dot, xem ra cô Toàn Cơ đã giúp đỡ cô không ít.”

Bây giờ Ngôn Tiểu Nặc cần kéo dài thời gian, phải hỏi tung tích thuốc giải của cô, cô cười nói: “Không ngờ cô đã biết rồi”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio