Chương
Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt, không dám tin vào những lời Mặc Lăng Thiên nói.
“Tôi không muốn gả cho Mặc Lăng Thần!” Ngôn Tiểu Nặc nhìn thẳng vào mắt Mặc Lăng Thiên, kiên quyết từ chối.
A Thừa bị dọa cho giật mình, mở to mắt nhìn Ngôn Tiểu Nặc, cậu bé trước nay chưa bao giờ nhìn thấy biểu cảm này của Ngôn Tiểu Nặc.
Mặc Tây Thần nói: “Ba à, Ngôn Tiểu Nặc đã là vợ của A Quyết, con lấy cô ấy, không đúng với luân thường đạo lý chút nào.”
“A Quyết đã chết rồi!”
Mặc Lăng Thiên đứng dậy, lạnh lùng nói: “Hơn nữa cuộc hôn nhân giữa A Quyết và Ngôn Tiểu Nặc chưa được sự đồng ý của ta, cho nên cô ấy cũng chẳng phải em dâu của con!”
Toàn Cơ liền khuyên can: “Ba à, anh cả cưới Tiểu Nặc, e là sẽ mang lại bất lợi cho danh tiếng nhà họ Mặc, ba suy nghĩ kỹ đi!”
“Ta đồng ý cho cuộc hôn nhân này, kẻ nào dám bàn tán không tốt.”
Đáy mắt Mặc Lăng Thiên hiện lên sự phẫn nộ sâu sắc, “Sau lễ Giáng sinh chọn ngày lành tổ chức hôn lễ”
Ngôn Tiểu Nặc rất tức giận: “Cho dù các người có nghĩ thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không kết hôn với Mặc Tây Thân!” Cô tức giận đến mức lồng ngực đau nhói, xoay người bỏ đi. Chưa kể đến bây giờ Mặc Tây Quyết vẫn còn sống, cho dù Mặc Tây Quyết có chết thật, cô cũng sẽ không kết hôn với người khác! Mặc Lăng Thiên khẽ hất tay, hai mươi tên vệ sĩ mặc đồ đen lập tức xông tới chặn đường Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc xoay đầu lại, lạnh lùng cười: “Sao? Ông lại muốn dùng vũ lực với tôi sao?”
“Tôi khuyên cô nên ngoan ngoãn nghe lời.” Mặc Lăng Thiên bình tĩnh nói: “Nếu không sẽ rất khổ sở đó”
“Hừ” Đôi môi đỏ mọng của Ngôn Tiểu Nặc khẽ giật giật, giọng đầy mỉa mai nói: “Đừng tưởng rằng chỉ có ông mới có năng lực ép bức người khác!” Nói xong, cô lấy ra tấm thẻ của thế giới ngầm mà A Dục đã tặng cho cô.
Mặc Lăng Thiên nhận ra đó là gì, liền bình thản cười: “Sau năm năm, cô thực sự đã khác rồi!” Ngôn Tiểu Nặc phớt lờ ông ta, nhưng những nữ giúp việc ở sảnh lớn đều lập tức cởi áo khoác, trong tay mỗi người cầm một khẩu súng, họng sũng chĩa vào Mặc Lăng Thiên! Các vệ sĩ áo đen không biết phải làm gì nữa.
A Thừa sợ đến mức trốn trong vòng tay của Toàn Cơ.
“Người trong thế giới ngâm quả nhiên danh bất hư truyền” Mặc Lăng Thiên bình thản nói: “Ngôn Tiểu Nặc, A Thừa vẫn còn là một đứa trẻ, để thằng bé đi.”
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu nói: “Mặc Tây Thần, Tiểu Toàn, hai người đưa A Thừa đi đi, chuyện này, tôi muốn bàn bạc riêng với ông Mặc Lăng Thiên.”
Trong giọng nói của cô không hề có sự đe doạ, cũng không hề có sự chèn ép, chỉ có sự bình thản và điềm tĩnh.
Mặc Tây Thân và Toàn Cơ đưa A Thừa đang hoảng loạn sợ hãi rời khỏi đó.
Ngôn Tiểu Nặc siết chặt chiếc nỏ trong tay, chäm chậm bước tới trước mặt Mặc Lăng Thiên, sau đó nói: “Các người lui xuống hết đi” Các vệ sĩ của cô không chút do dự liền lui xuống.
Mặc Lăng Thiên cũng hất tay ra lệnh cho các vệ sĩ lui xuống.
Cả phòng khách rộng lớn chỉ còn lại Mặc Lăng Thiên và Ngôn Tiểu Nặc.
“Tôi sẽ không gả cho Mặc Tây Thần đâu.” Ngôn Tiểu Nặc nói, “Tôi hy vọng ông hiểu ý của tôi” Ngón tay Mặc Lăng Thiên chậm rãi gõ vào tay nắm của chiếc ghế làm bằng gỗ lim vàng, bình thản nói: “Ngôn Tiểu Nặc, tôi là đang cho cô cơ hội đó.”
“Cơ hội gì?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi.
“Cơ hội nhận lại con trai của mình.” Một cầu nói đơn giản như vậy nhưng lại khiến Ngôn Tiểu Nặc suýt chút nữa đánh rơi chiếc nỏ trong tay.
“Ông nói cái gì!” Ngôn Tiểu Nặc đột ngột đứng dậy, “Con trai của tôi?”
Mặc Lăng Thiên thấy Ngôn Tiểu Nặc có biểu cảm như vậy, vẻ mặt vân bình thản như cũ: “A Quyết chết rồi, nên tôi để A Thần làm ba của đứa bé, bởi thằng bé không có mẹ, nên thường bị người khác dè bỉu.”
Ngôn Tiểu Nặc tức giận: “Nhưng các người nói con của tôi đã chết rồi! Còn lập cho nó một bia một Không một ai nói cho tôi biết là con của tôi vẫn còn sống!”
Mặc Lăng Thiên nói: “Hiện tại, cô có thế danh chính ngôn thuận làm mẹ của A Thừa, chỉ cần cô chịu gả cho A Thân” Ngôn Tiểu Nặc siết chặt tay lại: “Ông lại tốt bụng như vậy sao?”
“Tôi nói rồi, tôi là đang cho cô cơ hội đó” Mặc Lăng Thiên đứng dậy, “Cô có thể lựa chọn có hoặc không”
Ngôn Tiểu Nặc không nói thêm lời nào, xoay người rời khỏi phòng khách.
Dáng vẻ như người mất hồn của cô dọa cho Mặc Tây Thần và Toàn Cơ đang đứng đợi trước cửa giật mình.
Đặc biệt là Toàn Cơ, thấy dáng vẻ này của Ngôn Tiểu Nặc, cô ấy liền nhanh chóng đến đỡ cô: “Tiểu Nặc, sao vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt lên, nhìn về phía Mặc Tây Thần: “A Thừa là con trai của em, chuyện này, anh biết chứ?” Toàn Cơ sững người: “Tiểu Nặc, cô vừa nói gì vậy?”
“Con trai của em chưa chết.” Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười, nụ cười mang theo sự đau đớn, “Nhưng nếu muốn con trai của em có thể danh chính ngôn thuận gọi em là mẹ, thì em phải gả cho anh”
Mặc Tây Thần nhìn cô, trâm lặng một hồi lâu, anh ta nói: “Mọi thứ do em lựa chọn, anh thế nào cũng được”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ lắc đầu, chầm chậm rời đi, cô lựa chọn, cô phải lựa chọn thế nào? Trở thành vợ của Mặc Tây Thần, Mặc Tây Quyết làm sao có thế chấp nhận được điều này? Cô phải đối mặt với miệng lưỡi người đời thế nào? Phải đối mặt với Mặc Tây Quyết thế nào? Nhưng đó là con trai của côi Người làm mẹ như cô lẽ nào phải đứng đó nhìn người đời dè bỉu con trai cô là đứa con hoang không có mẹ sao? Cô từng bị người đời dè bỉu như vậy rồi, cô quá rõ cảm giác đó như thế nào rồi.
Ngôn Tiểu Nặc xoay người lại, nhìn về phía Mặc Tây Thần: “Em gả cho anh.”
Toàn Cơ thấy vậy vừa lo lắng vừa sợ hãi, liền chạy tới kéo tay Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, không cần miễn cưỡng đâu.”
“Tôi không miễn cưỡng.” Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, “Đó là con trai của tôi, tôi không chăm sóc nó thì để ai chăm sóc đây.” Toàn Cơ không biết nên nói gì nữa.
“Tôi muốn yên tĩnh một lúc.” Ngôn Tiểu Nặc xoay người, trở về chỗ ở của Mặc Tây Quyết, nhưng cô không vào trong.
Cô cảm thấy cô không còn đủ tư cách ở đây nữa.
“Đợi anh thêm ba tháng nữa, được không?” Lời của Mặc Tây Quyết cứ văng vẳng bên tai cô. Cuối cùng thì cô cũng không thể đợi anh được.
Ngôn Tiểu Nặc trở về phòng cũ của mình, nhìn A Thừa đang đứng ở đó đợi cô.
“Mẹ!” A Thừa thấy cô liền tới sà vào lòng, “Mẹ không sao chứ?”
Ngôn Tiểu Nặc cúi xuống, bế A Thừa lên, dịu dàng nói: “Mẹ không sao, A Thừa sao lại ở đây?”
A Thừa tròn xoe mắt nói: “Con lo lắng cho mẹ” Ngôn Tiểu Nặc ôm chặt lấy A Thừa, nước mắt trào ra: “Mẹ không sao, A Thừa, con biết không? Mẹ có lỗi với con.”
“Ba nói, A Thừa tìm được mẹ của mình rồi.”
A Thừa càng ôm chặt lấy cổ cô hơn, “Con cuối cùng cũng tìm được mẹ rồi”
Giọng Ngôn Tiểu Nặc nghẹn ngào: “Mẹ cũng đã tìm thấy con rồi, mẹ sẽ không bao giờ rời xa con nữa” Mặc Tây Thần trở về chỗ ở, việc đầu tiên làm chính là liền lạc với Mặc Tây Quyết.
Gọi vô số cuộc nhưng vẫn không thể liền lạc với Mặc Tây Quyết.
Anh ta gửi rất nhiều tin nhắn, nhưng cũng không có hồi âm.
Bây giờ đang trong tình thế vô cùng khó xử, điểm mấu chốt là Ngôn Tiểu Nặc đã có lựa chọn rồi.
Lúc này, quản gia Lisa đến.
“Chúc mừng cậu cả, để mừng cho việc cậu sắp lấy vợ, ông chủ đã quyết định để cậu làm tổng giám đốc của tập đoàn” Mặc Tây Thần bình thản nói: “Biết rồi”
Lisa bước đến gần Mặc Tây Thần, chậm rãi nói một câu: “Nghe nói ông năm cũng thăng chức.” Mặc Tây Thần khẽ gật đầu.
Quản gia Lisa lấy lại giọng điệu ban đầu: “Cô Ngôn cũng đã đồng ý rồi, vậy thì cậu chủ và cô Ngôn cũng nên đi đăng ký kết hôn sớm đi” Đi đăng ký kết hôn.
Xem ra phải làm thật rồi.
Nhưng vần không liền lạc được với Mặc Tây Quyết, nếu Mặc Tây Quyết biết được chuyện anh ta kết hôn với Ngôn Tiểu Nặc, cảnh tượng này anh ta thực sự không dám nghĩ tới.
“Hôm nay là Giáng sinh, đợi mấy người ở chỗ đăng ký nghỉ lễ xong rồi hẵng tính.” Mặc Tây Thần xua tay, “Cô đi xem chuyện sắp xếp hôn lễ đi”
“Vâng.”
Quản gia Lisa sau khi có được thông tin chính xác, liền tới báo lại cho Mặc Lăng Thiên.
Lúc này Ngôn Tiểu Nặc không muốn ra ngoài, cô chỉ ở trong phòng chơi với A Thừa.
Bà Năm đến.
Ngôn Tiểu Nặc điều chỉnh lại tâm trạng, sau đó mới mở cửa.
A Thừa cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất trên đời này, bà Năm vừa đến, cậu bé liền nói với bà Năm: “Bà Năm, A Thừa tìm được mẹ rồi “
Bà Năm mỉm cười: “A Thừa thật là hạnh phúc!” A Thừa liền nở nụ cười ngọt ngào, tiếp tục chơi với chiếc ô tô đồ chơi nhỏ của mình.
Ba năm để người giúp việc ở lại chăm sóc A Thừa, sau đó nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Tiểu Nặc, thật thiệt thòi cho cô quá.”
Ngôn Tiểu Nặc xoay đầu lại, nhìn dáng vẻ tràn đầy hạnh phúc của A Thừa, tâm trạng đau khổ lúc đầu của cô lập tức nguôi đi rất nhiều.
“Vì A Thừa, có khó khăn hơn nữa cháu cũng làm.” Nét mặt của Ngôn Tiểu Nặc có chút thẫn thờ.
Bà Năm khẽ vô vai Ngôn Tiểu Nặc, an ủi cô: “Cô có thể làm một người mẹ danh chính ngôn thuận ở cạnh A Thừa, việc dạy dỗ thằng bé cũng thuận lợi hơn nhiều ” Ngôn Tiểu Nặc cười khổ, đâu có đơn giản như vậy.
Mặc Tây Thân là ba trên danh nghĩa của đứa bé, là con trưởng của nhà họ Mặc, đối với việc dạy dỗ A Thừa anh ta còn không có quyền quyết định.
Thì Mặc Lăng Thiên làm sao có thể yên tâm mà giao cho cô được? Nhưng cô thực sự muốn biết mục đích của Mặc Lăng Thiên là gì, cô không tin là ông ta sẽ thực sự trả lại con trai cho cô.
Ngôn Tiểu Nặc có cảm giác như mình đang bị lợi dụng.
Ngay từ lúc cô gặp được A Thừa, cô đã bị lợi dụng rồi.
Nhưng bị lợi dụng cũng tốt, nhờ vậy mà cô mới biết được việc Mặc Tây Quyết vẫn còn sống, con trai cô vẫn còn sống, so với trước đây cái gì cũng không biết thì còn tốt hơn nhiều.
Huống hồ con trai vẫn ở bên cạnh cô.
A Thừa chạy khắp phòng đuổi theo chiếc ô tô đô chơi, tiếng cười giòn tan. Ngôn Tiểu Nặc ở bên cạnh dặn dò: “Cẩn thận một chút không ngã đấy” Chơi mệt rồi, Ngôn Tiểu Nặc muốn đưa A Thừa đi tắm.
“Mẹ, con có thể tự tắm được.” A Thừa tự tin cầm lấy quần áo, sau đó đi vào phòng tắm.
Ngôn Tiểu Nặc không yên tâm, liền chuẩn bị bồn tắm cho cậu bé.
A Thừa ngồi vào trong bồn tắm.
Ngôn Tiểu Nặc lấy khăn tắm cho cậu bé, da đứa trẻ này rất đẹp, giống như sữa vậy.
Mặc Lăng Thiên không quá cận kê cậu bé, nhưng đối với chuyện quần áo, đồ ăn thức uống, chỗ ở, đi lại của A Thừa ông ta nắm rất rõ.
“Mẹ à, tối nay con muốn ăn bánh ngọt.” A Thừa nói.
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười: “Được, nhưng không nên ăn quá nhiều, không là sẽ bị sâu răng đó.” A Thừa mỉm cười hôn cô một cái: “Vâng” Bữa tối Ngôn Tiểu Nặc không chỉ làm bánh ngọt, mà còn làm thêm rất nhiều đồ ăn bổ dưỡng.
Cô năm năm rồi chưa vào bếp, nên lúc nấu đồ ăn có hơi tốn thời gian một chút.
Chiếc bánh của A Thừa chỉ có kích thước bằng nắm tay nhỏ, bên trên có thêm những lát dâu tây.
Ăn cơm tối xong, A Thừa trèo lên giường của Ngôn Tiểu Nặc, chớp chớp mắt tỏ vẻ đáng yêu: “Mẹ ơi, con ngủ cùng mẹ có được không?” Ngôn Tiểu Nặc đang định nói, thì cửa sổ đột nhiên mở ra, có người nhảy vào…